XtGem Forum catalog
Ai sẽ theo em đến cuối cuộc đời

Ai sẽ theo em đến cuối cuộc đời

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325171

Bình chọn: 7.00/10/517 lượt.

ông sai, Giang Thừa Dự lúc đó mới được thực sự nắm quyền điều hành.

Kỷ Thật Minh ngồi đối diện Lục Kỳ Hiên, tay anh đập vang một tiếng:

– Vậy trước đây mọi quyền lực đều nằm trong tay mẹ của Giang Thừa Dự ư?

– Chắc là vậy. – Lục Kỳ Hiên thầm tự đoán.

Kỷ Thành Minh chỉ cười cười, xem ra đêm nay nhất định sẽ có người không ngủ được đâu.

Đêm hôm đó cũng không hề yên tĩnh, tiếng mưa rơi mãi không thôi, như xoáy mãi quanh tai.

Kỷ Niệm Hi nằm trên giường, màn đêm đậm đặc cũng chẳng thể làm lu mờ cảm xúc của cô. Trên tay cô cầm một điếu thuốc, giữa bóng tối mênh mang cũng không thể nhìn thấy làn khói thuốc mỏng manh đang bay lên, chỉ ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí. Cô hít một hơi thật sâu, rồi cứ thế ho khan, tiếng ho hòa lẫn với tiếng mưa vang lên một cách hỗn loạn. Miệng cô thở phì phò, cô ném tàn thuốc vào trong chăn, mùi khét vờn mũi, ánh lửa đỏ thẫm chầm chậm lụi tắt.

Màn đêm, lại tối đen như cũ.

Nhưng mùi thuốc lá vẫn thoang thoảng trong không khí.

Tay cô miết nhẹ bờ môi, lúc người ấy hôn cô, cũng có mùi vị này.

Tay nắm chặt lấy chăn, lúc ấy cô vẫn còn có thể làm nũng với anh:

– Giang Thừa Dự, anh không được hút thuốc, ít nhất là không được hút thuốc trước mặt em đâu đấy.

Tất cả đều là giả dối, nhưng cũng thật vui vẻ.

Anh thật sự không còn hút thuốc trước mặt cô nữa.

Nhưng mỗi khi hôn cô, mùi thuốc lá nhàn nhạt vẫn đủ để bán đứng anh.

Thế nhưng cô vẫn vờ như không biết, lúc đó cô vẫn tự nhủ với lòng mình như vậy đấy.

Lồng ngực của cô, vẫn xôn xao như thuở ấy.

Bật đèn lên, căn phòng vẫn thế. Từ trước đến nay, cô vẫn sống tốt trong hoàn cảnh này. Cô vẫn cứ tự lừa mình dối người, trước khi đi ngủ, cô đều nghĩ tất cả đều chỉ là một giấc mơ, khi cô tỉnh dậy, cô vẫn sẽ chỉ là một nữ sinh trung học, và Giang Thừa Dự vẫn là chàng thanh niên luôn ôm cô vào lòng, họ đều không hề thay đổi, không hề tồn tại bốn năm ấy, cũng không có Mông Tuyết, không có Kỷ Thành Minh, thế giới này vẫn sẽ mãi giống như những hình ảnh vẹn nguyên trong trí nhớ của cô.

Nhưng mỗi khi tỉnh dậy, cô đều rất thất vọng.

Đã không còn như trước, cô cũng không thể như trước, cô đã từng muốn cố gắng để sống thật tốt.

Nhưng vì sao lại không được, vì sao lại không thể, vì sao?

Không phải không thể chặn mọi tin tức về anh, nhưng chỉ cần nghĩ đến mọi chuyện đã xảy ra, mọi chuyện đã tan vỡ, cô vẫn tự lừa dối bản thân.

Cô xốc chăn lên, liếc nhìn lỗ thủng của tàn thuốc, hóa ra chẳng có gì xảy ra hết. Nhìn xem, bất kể chuyện gì đều luôn để lại dấu vết của nó, để nói với bạn rằng, chuyện đó thật sự đã xảy ra, kể cả khi bạn không muốn nghĩ đến nó.

Cô xuống giường, mở máy tính lên.

Cứ tự chà đạp bản thân đi, cứ tự cầm dao mà cứa vào vết thương của mình đi.

Có gì là không thể đây, dù sao cô chẳng có gì cả, ngoại trừ bản thân, cô chẳng còn gì hết.

Cô mở vài trang tin tức, thậm chí không cần nhấp vào, trên trang đầu của mọi tờ báo đều đăng một bức ảnh giống nhau, đều phối hợp đăng tải tin tức về hôn lễ hàng đầu Đông Xuyên. Từng ngón tay cô căng cứng trên màn hình máy tính, vì sao họ không đăng rằng hôn lễ bị hủy bỏ, vì sao không xuất hiện nội dung tạm hoãn hôn lễ chứ.

Thời gian vẫn không ngừng trôi qua như đang đếm ngược.

Ông trời ơi, tại sao người cô yêu lại trở thành chồng của một người khác.

Những tình tiết cẩu huyết như thế, đúng vậy, nếu xảy ra đối với cô thì phải gọi là gì đây?

Nhưng cô không sao khóc nổi, lòng cô điêu đứng.

Nhấp chuột vào tin đầu của một tờ báo, là vô số những lời chúc phúc tốt đẹp được sắp xếp lộn xộn, họ còn kể lại cô dâu chú rể quen biết nhau như thế nào, hôn lễ xa hoa tốn kém cỡ nào, áo cưới của cô dâu và chú rể được nhập khẩu từ nước nào, thậm chí cả lịch trình yêu đương của đôi tân lang tân nương nữa chứ.

Còn có, rất nhiều video clip.

Cô mở một video clip, ngay lập tức nhìn thấy Giang Thừa Dự đang che chở cho Mông Tuyết, không để cho cô bị các phóng viên chen lấn xô đẩy, ánh mắt anh vô cùng bình thản, tay anh đặt trên lưng Mông Tuyết.

Giang Thừa Dự đến đón Mông Tuyết sau giờ tan tầm, anh cười với cô ấy, hai người nắm tay nhau cùng thủ thỉ điều gì đó…

Thật chân thật, những hình ảnh mới chân thật làm sao.

Điều khiến người ta đau khổ nhất, không phải vì anh dửng dưng bỏ mặc tôi, mà là anh dùng toàn bộ những điều tốt đẹp từng làm đối với tôi chuyển sang cho một người khác.

Tay cô, chạm vào hình ảnh trên màn hình máy tính:

– Lúc anh cười, anh có còn nghĩ đến em không?

Có hay không?

Hẳn là có nhỉ?

Nước mắt cô, cuối cùng cũng rơi xuống, cô đã tự lừa gạt bản thân từ rất lâu.

Anh không phải kiểu người vĩ đại như thế, anh không phải là người có thể vì cô mà phụ cả thiên hạ nhưng cũng không phụ lòng cô.

Hãy thừa nhận đi, tình yêu của cô thật sự chỉ như những giọt lệ còn vương trên khóe mắt, chậm chậm rơi xuống, chầm chậm biến mất.

Vì sao lại có thể cam tâm? Vì sao phải chấp nhận hiện thực này đây?

Giang Lục Nhân, người ấy đã kết hôn đâu? Mày sợ cái gì? Mày còn phải sợ chết nữa sao?

Cô đứng dậy, thay quần áo, ra khỏi phòng.

Dưới phòng khách, đèn đuốc sáng chưng.

Kỷ Thành Min