
, cậu lại sẽ được nhìn thấy gương mặt nhỏ bé khiến cậu vui vẻ, nghe được cô lại gọi cậu là “anh Thành Thành”.
***
Chương 9: Bên Nhau
Thời gian, cứ lặng lẽ trôi đi trong lúc ta nói những chuyện trên trời dưới đất. Hai người họ, lại lớn dần lên trong lúc lặng lẽ phải lòng nhau.
***
Từ đó về sau, Dĩnh Tử cứ cách ba đến năm ngày lại qua nhà anh Thành Thành mượn rồi trả sách.
Trong khu tập thể, đa phần nhà nhà đều là hai vợ chồng cùng trong quân đội hoặc cùng đi làm ở học viện, bệnh viện, vì vậy lũ trẻ sau khi tan học đều tự về nhà. Thường sẽ làm bài tập trước, ở nhà làm hết bài tập rồi sau đó xuống sân chơi cùng chơi đùa với những đứa trẻ khác. Trường học thì ngay cạnh khu tập thể, ở ngoài cửa ra vào của khu còn có chốt gác, vì vậy vô cùng an toàn.
Dĩnh Tử mỗi lần đến nhà anh Thành Thành mượn sách, đều là buổi chiều sau khi đã làm xong hết bài tập về nhà.
Mấy lần đầu, lần nào cũng như ra trận, vội vội vàng vàng mượn sách rồi trả sách, căn bản không hề lựa chọn kỹ càng, đừng nói đến chuyện nói gì với cậu, ngoại trừ câu “Cảm ơn anh Thành Thành!”
Câu nói này, cô bé nhất định phải nói, hơn nữa, lần nào cũng nói rất to, bởi trong lòng cô bé đong đầy sự cảm kích.
Có điều, vừa nói xong, người cũng lập tức đi mất, mấy lần còn vội vã chạy đi.
Đến lần thứ ba, Thành Thành cuối cùng không nhịn được, gọi với cô bé từ sau lưng: “Dĩnh Tử.”
Dĩnh Tử quay lại, có chút căng thẳng hỏi: “Anh Thành Thành, gì thế?”
“Bài tập về nhà của em nhiều lắm à?”
Dĩnh Tử cảm thấy kỳ lạ, đôi mắt mở to đầy hoài nghi nhìn Thành Thành, không hiểu sao anh lại hỏi câu này, nhưng vẫn thành thực trả lời: “Không có ạ, em đã làm xong hết rồi mà.”
“Vậy sao lần nào em cũng cuống hết cả lên thế?”
Dĩnh Tử ngập ngừng một chút, nói: “Em sợ anh có việc.”
Bởi cô bé thực sự vô cùng thích đọc sách, cho nên mới có đủ dũng khí để hết lần này đến lần khác qua làm phiền anh Thành Thành. Mỗi lần đến mượn sách, Dĩnh Tử luôn cảm thấy ngại ngùng, cho nên mới làm càng nhanh càng tốt, không muốn gây phiền hà cho anh Thành Thành.
“Anh nào có việc gì.” Thành Thành lập tức nói.
“Oh.” Dĩnh Tử trong lòng thả lỏng được một chút, tiếp đó nói: “Cảm ơn anh Thành Thành.” Xoay người chạy biến lên lầu.
Từ đó về sau, Dĩnh Tử mỗi lần đến, đều sẽ lưu lại mấy phút, từ từ chọn sách mình thích, có khi còn hỏi ý kiến của Thành Thành, đương nhiên, cũng nói những chuyện khác với cậu.
Đối với Thành Thành mà nói, thế là đã đủ.
Con người sống trên thế giới này, đều cần có bạn bè, đều khát vọng tình bạn. Thành Thành còn nhỏ, không nhất định hiểu được đạo lý này. Chỉ vì từ nhỏ đã tàn tật, lại thêm tính tình hướng nội kiêu ngạo, nên cậu trước giờ chưa từng có bạn bè. Mặc dù chưa từng ý thức được chuyện đó, nhưng khát vọng về một người bạn của cậu vẫn luôn được giấu kín nơi đáy lòng.
Hiện giờ, quen biết Dĩnh Tử, cô bé tầng trên, khiến cậu thấy tự tại, ấm áp và thoải mái, cậu hi vọng có thể thi thoảng được nói chuyện với cô.
Từ đó về sau, hai người họ khoảng ba đến năm hôm gặp mặt một lần, rồi thoải mái nói chuyện về thứ gì đó. Mặc dù chỉ có mấy phút, Thành Thành cũng rất coi trọng, cũng rất vui vẻ.
Sau nữa, theo thời gian trưởng thành, cũng khiến tình bạn giữa họ càng thêm sâu sắc, thời gian Dĩnh Tử ở lại chơi càng lúc càng dài hơn. Từ mấy phút đến mười phút, mười lăm phút, hai mươi phút …
Thực ra, hai người họ dường như chưa bao giờ thảo luận một chuyện quan trọng nào.
Chỉ là, có những lời, lại chỉ có thể nói được với một người.
Có lúc Dĩnh Tử sẽ nói về quyển sách vừa đọc xong.
“Cái tên Vương Tiểu Cường đúng là đồ xấu xa.”
Thành Thành gật đầu biểu thị đồng ý.
“Sao mà em tìm mãi cũng không tìm ra được điểm khác nhau thứ mười trong đó nhỉ.”
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chin, mười. Thành Thành lập tức chỉ ra cho cô bé xem.
“Anh từ lúc nào thì biết rõ ai là hung thủ giết người thế?”
Thành Thành lập tức nói với cô bé, không quên phân tích thêm.
Rất nhiều lần, đến cuối cùng, Dĩnh Tử luôn mang theo cặp mắt ngưỡng mộ, nhìn anh nói: “Anh Thành Thành, anh thông minh thật đấy.”
Mỗi lần như vậy, Thành Thành cũng không nói gì, chỉ mỉm cười, trong lòng không biết có bao phần vui vẻ.
Có lúc, Dĩnh Tử lại nói chuyện ở trường.
“Cái cậu Triệu Vĩnh Cương ấy thực đáng ghét, cánh tay lúc nào cũng vượt qua lằn ranh đến mấy phần.”
“Chủ nhật tuần này là được du xuân rồi, Ông trời ơi vạn lần, vạn lần, vạn lần đừng mưa. Con đã chờ mong không biết bao lâu rồi.”
“Bạn Tiền Trung Dũng lớp em dùng ‘hơn nữa’ đặt câu như thế này: Một chiếc xe lửa chạy đến, hơn nữa hơn nữa hơn nữa hơn nữa hơn nữa… anh nói xem, buồn cười chết đi được ý nhỉ?”
“Đều tại Lị Lị, trước khi vào học đưa em một quả ô mai, em đã nhịn mãi, rốt cuộc vẫn không nhịn được lại cho vào miệng, kết quả bị cô giáo Trịnh nhìn thấy, còn phê bình em trước lớp, thực mất mặt quá đi mất.”
Đa phần Thành Thành chỉ yên lặng lắng nghe, có lúc an ủi, có lúc cổ vũ, có lúc hướng dẫn, có lúc lại chỉ mỉm cười.
Đôi khi, anh lại tham gia vào câu chuyện, thậm chí quản nhiều hơn cả phần mình.
Giống như ngày hôm đó, Dĩnh Tử nói: “Hôm