Teya Salat
Ấm áp như xưa

Ấm áp như xưa

Tác giả: Định Tuệ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326654

Bình chọn: 8.5.00/10/665 lượt.

ành Thành rất ghét dùng nạng gỗ, cậu cứ liên tục nói “không cần, không cần”, sau đó ném chiếc nạng gỗ, tự mình bước đi.

Cứ như thế, không biết cậu đã chịu đựng biết bao khổ cực, đã ngã biết bao nhiêu nghìn lần. Có điều, lần nào cậu cũng cắn răng tự đứng lên, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước. Sự quật cường và kiên định của cậu đã khiến Vương Thu Vân và Trương Khải Vinh rơi lệ.

Thế rồi khi sắp được bốn tuổi, Thành Thành đã học được cách tự mình bước đi. May mà cậu bé còn nhỏ không hiểu mình bị tàn tật, mỗi lần nghiêng ngả tiến về phía trước, lại vô cùng hưng phấn, chơi đùa cũng vô cùng vui vẻ, chẳng khác bất cứ đứa trẻ một hai tuổi học đi nào khác.

Khi năm tuổi, cậu bắt đầu có những câu hỏi.

“Mẹ ơi, sao con không thể chạy được?”

“Bố ơi, sao con không nhẩy được thế?”

“Mẹ mẹ, tại sao chân con lại khác với các bạn nhỏ khác?”

“Bố ơi, tên của con là Thành Thành, tại sao các bạn ấy cứ gọi con là ‘thằng thọt’ thế?”

Khi lên tám, cậu bé bắt đầu đi học, thời gian ở cùng với những đứa trẻ khác cũng nhiều hơn, cậu bắt đầu hiểu lũ trẻ khác đang bắt nạt mình. Cũng từ lúc đó, cậu bắt đầu đánh nhau.

Cậu cũng không thường đánh nhau, nhưng đôi khi chỉ một lần, cũng đủ để Vương Thu Vân và Trương Khải Vinh không chịu đựng nổi.

Một mặt, bọn họ lo lắng cho thân thể của Thành Thành, đặc biệt là đôi chân yếu ớt lại bị thương kia. Một mặt khác, họ còn lo lắng về sức ảnh hưởng của sự bắt nạt đó tới trái tim Thành Thành.

Bọn họ đã thử nói chuyện với Thành Thành. Hai người hết sức cố gắng để hỏi han tình hình, nói rã cả bọt mép đạo lý. Nói chung là khuyên cậu bé không nên đánh nhau nữa. Rất nhiều lần, Vương Thu Vân nói đến mức nước mắt đầy mặt.

Lần nào cũng thế, Thành Thành đều chỉ ngậm chặt miệng, một tiếng cũng không phát ra. Cậu thứ nhất không muốn nói vì sao mình đánh nhau, hai là không muốn nói mình bị thương ở đâu ( chuyện này Vương Thu Vân và Trương Khải Vinh chỉ có thể tự mình kiểm tra), ba là không chịu hứa sau này sẽ không đánh nhau nữa.

Vương Thu Vân và Trương Khải Vinh đương nhiên biết cậu vì sao lại đánh nhau. Thành Thành từ lúc sinh ra đã cao ngạo, người khác nếu bắt nạt vì cậu tàn tật, cậu tuyệt đối sẽ không chịu cúi đầu khuất phục, càng đừng nói có chuyện chịu nhục mà cầu xin. Vì thế, dù cho biết rõ đánh không thắng, cậu cũng sẽ nhất định phải đánh, dùng câu nói của cậu rằng: “Lần sau còn chửi nữa, tao đánh tiếp không tha đâu.”

Về việc đánh nhau này, Vương Thu Vân và Trương Khải Vinh chịu không cách nào nói nổi Thành Thành. May mà, cậu bé thông minh hơn người, từ nhỏ thành tích đã tốt. Kể từ năm lớp ba trở đi càng lúc càng hiểu chuyện, học hành cũng nghiêm túc hẳn, lần nào kiểm tra cũng đạt hạng nhất. Con người cậu bé dù rất yên tĩnh, nhưng vẫn được coi là hoạt bát, một chút cũng không có tính tự kỷ như những đứa trẻ bị tàn tật khác.

Trên thực tế, dù cho bị tàn tật, nhưng Thành Thành vẫn luôn lạc quan, kiên cường, lúc nào cũng tiến về phía trước, đồng thời còn thiện lương, tao nhã, lễ phép. Có đứa con trai như cậu, Vương Thu Vân và Trương Khải Vinh cảm thấy thực may mắn, đồng thời cũng thấy rất tự hào.

Còn về chuyện đánh nhau, bọn họ đều hiểu, đều lo lắng, khuyên nhủ, nhưng không bao giờ trách mắng. Họ hi vọng, sau này lớn dần lên, số lần đánh nhau của Thành Thành cũng sẽ tự nhiên mà giảm xuống.

Cứ thế qua mấy năm. Có lẽ đúng là càng lớn lên, Thành Thành càng trưởng thành, càng biết nhẫn nại. Tóm lại, Vương Thu Vân phát hiện, số lần Thành Thành đánh nhau đã giảm đi không ít. Đặc biệt là hai năm gần đây, hầu như không có mấy nữa.

Thực không ngờ, ngày hôm nay thằng bé lại đánh nhau.

Đã qua một thời gian dài không thấy đánh nhau, vì thế khiến Vương Thu Vân vô cùng kinh ngạc.

Tiếp đó, điều khiến bà chấn động lại không phải việc Thành Thành đánh nhau, mà là vì thằng bé đang …

Đang khóc.

Thành Thành từ nhỏ đã không thích khóc nhè, cũng có thể vì kiêu ngạo, cũng có thể vì quật cường.

Nhớ lúc một hai tuổi khi còn phải luyện tập rèn luyện sức khỏe sau trị liệu, cơn đau đớn thấu trời đó dù người lớn cũng khó chịu đựng nổi. Mỗi lần Thành Thành bật khóc, Vương Thu Vân lại nhẹ nhàng bên tai cậu nói: “Thành Thành đừng khóc nữa. Con trai mẹ vừa dũng cảm lại vừa kiên cường cơ mà.” Lúc đó cậu sẽ yên lặng ngay, tiếp đó lại sụt sùi, nhưng sẽ không còn la hét như xé gan xé phổi nữa.

Năm ba bốn tuổi, khi học bước đi, hai chân không sức lực, cậu bé ngã rồi lại ngã tiếp. Có lúc vì quá đau đớn, có lúc vì liên tục thất bại, cậu cũng sẽ rơi lệ, nhưng không bao giờ khóc òa lên. Qua một lúc, nước mắt khô rồi, cậu lại đứng dậy, rồi bắt đầu tập tiếp.

Khi lên năm sáu tuổi, cậu đã biết mình khác với những đứa trẻ khác. Song cậu không hề khóc, chỉ sụt sùi rớm lệ, ấm ức hỏi bố mẹ rằng: “Tại sao lại là con? Con không muốn như thế này đâu.” Câu nói này khiến Vương Thu Vân sụp đổ rồi bật khóc ngay tại chỗ, cũng khiến Trương Khải Vinh rơm rớm nước mắt.

Khi lên bảy tám tuổi, sau khi đi học, Vương Thu Vân không còn thấy cậu bé khóc nữa. Dù cho có bị bắt nạt, dù cho có bị thương, cậu cũng không khóc, nhiều lắm cũng chỉ thấy cái miện