The Soda Pop
Ấm áp như xưa

Ấm áp như xưa

Tác giả: Định Tuệ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327122

Bình chọn: 8.00/10/712 lượt.

õ, nước mắt mờ mịt, hoang mang nhìn anh, hỏi lại: “Gì cơ ạ?”

Thành Thành nói lại lần nữa: “Em về đi.”

Lần này, Dĩnh Tử đã nghe rõ. Cô bé nghĩ, có lẽ anh Thành Thành đang có việc gì sao? Vì thế gật đầu, nói: “Được, em về trước, đợi lát nữa sẽ qua.”

Thành Thành nói: “Em không phải qua nữa đâu.”

Dĩnh Tử ngây người nhìn Thành Thành, cứ ngỡ mình nghe nhầm, hỏi lại lần nữa: “Anh nói gì cơ?”

Thành Thành đáp: “Anh nói, em không phải qua nữa.”

“Thế nhưng …” Dĩnh Tử ngừng một lát, rồi nói dứt khoát: “Em muốn ở đây với anh.”

“Bộ dạng anh thế này, không cần người bên cạnh đâu.” Thành Thành lạnh lùng nói.

Dĩnh Tử vừa nãy còn đang nghĩ, sự tình không thể tệ hơn nữa. Thế nhưng lúc này, sự tình càng lúc đã càng tệ hơn.

“Anh không để ý đến em nữa sao?” Dĩnh Tử hỏi, cô bé không thể nào tin được điều này.

Thành Thành không nói gì. Đầu cậu cúi gục xuống, mái tóc cũng rũ xuống, đôi mắt cũng cụp xuống.

“Thế nhưng, anh là anh trai của em cơ mà?” Dĩnh Tử bắt đầu hoảng loạn.

Khóe miệng Thành Thành cong lên, nhè nhẹ lắc đầu, không, không phải thế.

Trong lòng Dĩnh Tử càng hoảng loạn hơn, lại hỏi tiếp: “Tại sao chứ?”

Thành Thành không trả lời.

“Em đã làm gì sai ư?” Dĩnh Tử hỏi. Thấy Thành Thành không định trả lời, lại nói tiếp: “Nếu như có, em nhất định không phải cố ý đâu. Em xin lỗi anh, có được không?”

Thành Thành vẫn tiếp tục trầm mặc.

Dĩnh Tử tiếp tục thỉnh cầu: “Anh nói cho em đi, có được không?”

Cô bé cứ liên tục nói “có được không”, rồi lại thêm gương mặt vừa khẩn cấp vừa buồn bã, trong lòng Thành Thành không nỡ, chỉ mở miệng nói: “Em không làm gì sai cả.”

“Vậy tại sao anh lại không để ý đến em nữa?”

“Dĩnh Tử … chúng ta … đã lớn, không thể giống như lúc nhỏ nữa rồi.”

“Tại sao chứ?”

Thành Thành không cách nào giải thích, dứt khoát ngậm chặt miệng. Dù gì, quyết định của cậu cũng không thể thay đổi, sau này cậu sẽ không gặp cô bé nữa.

“Em đáng ghét lắm sao?” Dĩnh Tử gương mặt thật thà hỏi: “Anh vẫn luôn ghét em, đúng không? Trước đây là vì em còn nhỏ, nên anh mới nhẫn nhịn em, đúng không?” Dĩnh Tử đột nhiên nhớ lại, anh Thành Thành không chỉ một lần mắng cô bé ngốc, còn nói cô kiêu ngạo, bá đạo, thế nhưng cô bé đâu có thực sự ngốc, cũng không kiêu ngạo, bá đạo cơ mà … cô bé chỉ là …

Gương mặt Thành Thành kinh ngạc nhìn Dĩnh Tử, trời ạ, cô bé nghĩ đi đâu thế kia?

“Anh có bạn gái rồi, đúng không?”

Gì chứ? Thành Thành trợn hết cả mắt, giờ lại càng vô lý hơn.

“Nếu như anh không có thời gian, em sau này lại đến nhé, có được không?”

Đều là Dĩnh Tử nói một mình, bởi Thành Thành không biết nên nói gì nữa.

“Anh đừng hoàn toàn không để ý đến em nữa, có được không?”

Gương mặt Dĩnh Tử đầy vẻ cầu xin, trong giọng nói cũng đầy sự khẩn cầu. Cô bé không biết tại sao, cô bé chỉ ở Hồng Kông hơn một tháng, mà sự tình lại biến thành như thế này? Không hề cãi vã, nhưng anh Thành Thành cùng lớn lên từ nhỏ lại không muốn để ý đến cô nữa rồi.

Thành Thành vẫn không thể mở lời.

“Nếu anh thực sự không muốn để ý đến em nữa, đợi anh khỏi hẳn rồi lại bắt đầu, có được không?”

Dĩnh Tử không phải kiểu người bạn vừa đuổi là cô bé đi ngay. Cô bé không ngừng hỏi cho đến tận cùng, còn cò kè mặc cả.

Thành Thành hồ đồ thực sự. Cô bé không phải đã được mở rộng tầm mắt ở Hồng Kông rồi sao? Không phải đã cùng ba người anh họ còn cả bạn bè của họ vui chơi sung sướng, không còn muốn về Vũ Hán nữa hay sao? Cô bé không phải đã quên cậu rồi sao? Tại sao giờ này còn đứng đây khổ sở cầu xin như thế?

Thành Thành vẫn không nói gì, Dĩnh Tử đã gần như tuyệt vọng, đột nhiên nhớ tới gì đó, bèn hỏi: “Anh có phải trách em đã ở lại Hồng Kông quá lâu không?”

Thành Thành lắc đầu, nói: “Không.” Cậu trước giờ chưa từng trách cô bé, một chút cũng không. “Em có tự do của em.”

Dĩnh Tử lập tức nói lớn: “Em không có. Em một chút cũng không muốn ở lại Hồng Kông. Thế nhưng, em phải ở lại đó, để học cái môn học chán ngắt kia.”

Cô bé đang nói gì? Thành Thành còn ngạc nhiên hơn, cô bé không muốn ở lại Hồng Kông sao? Còn nữa, học môn học chết tiệt gì?

Nhìn vẻ hồ nghi trên gương mặt Thành Thành, Dĩnh Tử nói: “Em đã nói với anh rồi mà.”

Thành Thành lúc này càng lúc càng chẳng hiểu gì cả, cô bé nói gì với cậu chứ?

Vì thế, Dĩnh Tử bèn kể lại lí do mà cô bé ở lại Hồng Kông.

Hóa ra, trường đại học Hồng Kông có một vị giáo viên tiếng Anh, tên gọi là Cao Đăng, là một người Anh. Mỗi năm khi đến kỳ nghỉ hè, Cao Đăng bèn mở một lớp học tiếng Anh nâng cao, dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh, hơn nữa do người bản địa dạy, nên thành tích vô cùng rõ rệt. Có điều, lớp học này lại nhận rất ít học sinh, rất khó vào.

Trước khi Dĩnh Tử đến Hồng Kông, lớp học nâng cao này đã đầy người. Bác trai lại dùng chút quan hệ, để thêm cô bé vào trong lớp.

Hơn nữa, xong việc rồi mới nói cho cô bé.

Dĩnh Tử khi biết chuyện đã kinh ngạc, lập tức từ chối: “Cảm ơn bác ạ. Thế nhưng, nghỉ hè cháu không muốn phải lên lớp nữa.”

Bác trai lại nói: “Dĩnh Tử, lớp học này sẽ giúp trình độ tiếng Anh của cháu khá lên rất nhiều, đặc biệt là khả năng nghe nói.”

Dĩnh Tử vẫn có chút do dự. Thế nhưng, cô bé muốn