XtGem Forum catalog
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Thánh Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210805

Bình chọn: 7.00/10/1080 lượt.

rong tay, cũng không uống xuống, đêm lạnh, Nam Dạ Tước mặc đồ ngủ, cảm giác có chút lạnh, trong căn nhà này, có tất cả sự cưng chiều của anh dành cho Dung Ân, anh chưa bao giờ nghĩ giữa hai người lạnh kết thúc nhanh đến như vậy.

Đối với sự kiên cường quyết đoán của cô, anh đã từng theo đuổi, sau khi thuần phục được cô, anh vẫn say đắm như vậy.

Cô muốn cái gì, anh cũng không một chút từ chối, cô không ngừng chuyển tiền, anh vẫn một mắt nhắm một mắt mở cho qua.

Nhưng, đối với cô dừng như chưa đủ.

Thế cho nên, muốn lấy con làm lợi thế, giam cầm chân anh.

Nam Dạ Tước chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, nhớ tới chuyện trong phòng bệnh, trong lòng càng phiền não.

Trở lại phòng ngủ, anh gọi một cú điện thoại, lúc Từ Khiêm tới, Nam Dạ Tước đang ngồi ở mép giường, anh cẩn thẩn để anh ta kiểm tra vết thương, “Không phải đã nói với cậu rồi sao? Vết thương khôi phục rất chậm, ít uống rượu lại, ít sống về đêm một chút.”

Nam Dạ Tước hạ tay xuống, chỉ cảm thấy không có gì đáng ngại ” Tôi gần đây tu thân dưỡng tính.”

Từ Khiêm liếc mắt ly rượu bên cạnh, ngoài miệng cũng không tha cho anh, ” Vậy còn rượu, cùng phụ nữ không ngừng? Đúng rồi, còn người phụ nữ ở đây ? Vừa đổi?”

Nam Dạ Tước trong lòng bực bội, trừng mắt liếc anh một cái, “Cậu khi nào nói nhiều như vậy?”

Đứng dậy, dây áo tắm không cẩn thận đụng phải lọ thuốc đầu giường, những viên thuốc màu trắng vung vãi khắp nơi,k chai thuốc lăn vài vòng sau rơi đến chân Từ Khiêm.

Nam Dạ Tước cũng không muốn tránh ra mà giẫm trên những viên thuốc đi đến, dù sao, thuốc này cũng không cần dùng nữa.

Từ Khiêm khom lưng nhặt chai thuốc lên, bên trong còn vài viên, ” Loại thuốc tránh thai này xài lâu dài cũng không tốt cho cơ thể.”

Nam Dạ Tước đem hai tay cắm trong túi quần, đi đến bên tủ rượu, rót ly rượu, ” Thuốc dỏm, uống thuốc còn dính bầu.”

“oh?” anh ngồi ở mép giường không nhịn được cười, ” Đó là do cậu quá mạnh mẽ, ngay cả thuốc cũng không ngăn được bước chân cậu.”

“Miệng cậu lâu không bi đánh rồi đúng không?” Nam Dạ Tước ngồi trở lại bên cạnh Từ Khiêm, anh đem toàn bổ thuốc đổ vào lòng bàn tay, không thèm đếm xỉa liếc mắt về sau, chân mày bỗng nhiên nhăn lại, “Ai nói với cậu đây là thuốc tránh thai vậy?”

Trong miệng Nam Dạ Tước đọng lại một ngụm rượu, môi mỏng mím chặt, anh nhìn mắt Từ Khiêm chất vấn, sắc mặt âm u, nuốt rượu vào bụng, anh yên lặng hồi lâu, lạnh lùng nói. “Đây là thuốc gì?”

Từ Khiêm đem thuốc trong tay nhìn kỹ, ” Rất rõ ràng, đây là một loại vitamin, chẳng qua là vẻ ngoài giống thuốc tránh thai, người bình thường căn bản không nhìn ra.”

“Tốt, rất tốt.”

Nam Dạ Tước nắm chặt chén rượu trong tay, trong lòng nhất thời sáng tỏ, thì ra là, ngay cả đứa bé này cũng không phải là ngoài ý muốn.

Anh đứng dậy, đi ra ngoài, hai tay chống trên lan can, gió mát thổi tới, thổi rối bù mái tóc anh, cho dù như vậy, vẫn không thể che đậy được sự mê hoặc như thuốc phiện trên gương mặt anh, anh chậm rãi cúi đầu, trong mắt nóng nảy, điên cuồng.

Chương 71

Đầu tiên là nghĩ cách mang thai, thấy không ổn, lại muốn một mình sinh con, Dung Ân, trước đây. anh ta quả nhiên đã xem nhẹ cô rồi.

Người đàn bà này, anh đã cưng chiều quá mức, từ lúc ở cùng chỗ với cô, anh cũng không chạm qua người khác, anh thậm chí tin tưởng cô, nhưng không ngờ, cô đã sớm có sắp xếp, nếu không phải lần này ngoài ý muốn, anh sẽ bị cô xoay như chong chóng.

Nam Dạ Tước trong lòng chợt cảm thấy thất bại, nhưng cũng có một loại cảm giác không rõ, đau nhói đâm thật sau vào tim, hai mắt từ từ mở to đóng lại, bầu trời đầy sao sáng như ngọc, lại không biết, sau cơn mưa trời lại sáng sao?

Từ Khiêm nhìn bóng lưng anh bị bóng đêm nuốt dần dần, anh lặng yên mang lọ thuốc đặt lại chỗ cũ, đi ra ngoài.

Trong bệnh viện, dường như Dung Ân không hề chợp mắt, bàn tay treuyền nước biển lạnh như băng, làm sao cũng không ấm lên.

Vương Linh sau khi tỉnh dậy đi mua đồ ăn sáng, Dung Ân thân thể yếu ớt ngồi dựa trên giường bệnh, ánh mắt không khỏi liếc ra ngoài cửa, đã nhìn thấy một bóng dáng đứng đó lưỡng lự.

“Má Lưu.” cô nhận ra.

Hình bóng đó đứng ở cửa, lúc đi vào, trên tay giơ bình thủy lên.

“Má Lưu.” Dung Ân thấy bà đến gần, lại gọi.

” Ân Ân,” Má lưu đem bình thủy đựng cháo gà đổ ra chén nhỏ, ” Đây là ta nấu riêng cho con.”

“Cám ơn má.”

” Ân Ân cái đó, ” Má Lưu ngồi xuống bên giường, mấy lần mở miệng, cũng không biết nên nói gì, “Tại sao….”

“Má Lưu, thật xin lỗi, hôm qua, con đã làm khó má.”

“Lão gia một năm nay tính tình xấu đi rất nhiều, Ân Ân, con hãy bỏ qua nhé…”

Dung Ân đưa tay đặt lên bụng bằng phẳng của mình, vuốt nhiều lần, ” Thật ra thỉ, ông ấy không cần lo lắng,” Dung Ân cố gắng nở nụ cười, nhưng làm sao cũng không cười nổi” Con như vậy, làm sao còn có thể ở bên cạnh Diêm Việt được nữa? Hôm qua, thật sự là con hoa mắt…”

Má Lưu lòng thương tiếc cầm tay cô, ” Ân Ân, chuyện trước đây, nên buông ra đi, ta biết con và thiếu gia yêu nhau rất sâu đậm, nhưng…”

“Má Lưu, ” Dung Ân cắt lời bà, “Con biết, nếu như con không có nhìn lầm, lúc con ở cửa Diêm gia, anh ấy sẽ đi ra, cho nên má nói đú