
au có thể lấy. Mẹ Nham Tử kéo An An đi coi vòng ngọc phỉ thúy.
“Cái này nhé? Mẹ đã chấm nó lâu lắm rồi, nhưng vẫn chưa mua vì sợ con không thích.
Tuy rằng An An không biết nhiều về phỉ thúy, nhưng biết đây là đồ tốt. Chỉ là khi liếc mắt nhìn giá tiền thì cô tắc lưỡi, vội vàng đẩy trở về: “Mẹ, chúng là đều là người nhà, mua cái này lãng phí quá!”
“Còn khách sáo với mẹ nữa sao? Nếu kiểu dáng không thành vấn đề thì chọn nó nhé, như thế nào?”
“Mẹ, mẹ đã tặng cho con dây chuyền gia truyền rồi còn gì, coi như đủ rồi!” An An và Uông Thanh Mạch vừa mới đăng ký thì bà liền trao hoa tai ngọc Hòa Điền gia truyền của nhà họ Uông cho An An.
“Làm sao có thể gom lại một chuyện để nói. Đây là mẹ cho con!”
Nhiệt tình không thể từ chối, An An đành phải nhận. Mẹ Nham Tử trả tiền xong, hai người đi tiếp những tiệm khác.
Đi dạo không được bao lâu, An An bắt đầu mệt mỏi, thân thể mệt nhoài, thở hồng hộc, không ngừng nôn khan.
Mẹ Nham Tử đỡ An An, vỗ vỗ lưng của cô: “Nếu không được, mẹ dẫn con đi kiểm tra một chút. Tại sao phản ứng ngày càng nghiêm trọng thế?”
“Không sao đâu mẹ. Không phải lần trước kiểm tra đã nói là bình thường sao?”
“Mẹ sợ lúc trước Nham Tử kiểm tra không kỹ.”
“Không sao mà. Có thể là tại con, về nhà nghỉ ngơi một chút là không sao.”
Hai người trở về nhà, An An vùi đầu trên giường, ngủ say như một đứa bé, coi như dưỡng sức.
Hiện nay, nhân dân cả nước bao trùm trong không khí lễ hội, nhà họ Uông và nhà họ An thì đang bận rộn vì hôn lễ sắp tới. Tuy rằng không cần tự mình ra tay, nhưng tất cả mọi thứ đều được mẹ An và mẹ Nham Tử đứng ra đại diện, nếu không sẽ không yên lòng.
Hôn lễ của bọn họ không giống như những gia đình khác. Đời cha chú của Ủy viên Uông và Tư lệnh An là mấy đời thân nhau, tham gia chính trị cũng như thương mại, đây coi như chuyện vui chấn động cả nước. Kết hợp với sức mạch và phát triển trong tương lai của Uông Thanh Mạch, một số nhân vật quan trọng trong nước cũng xuất hiện. Có một vài nhân vật không tiện xuất hiện, cũng đã chuẩn bị quà, đưa tới trước đó.
Trong khi mọi người bận rộn, An An rút ra chút thời gian, trở về biệt thự một chuyện, gọi Bình Tử ra gặp mặt.
Bình Tử nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của An An, quan tâm hỏi: “Sao lại thế này? Mấy ngày trước không phải cậu còn tốt lắm sao?”
“Có bầu!” Mỗi lần An An nhắc tới chuyện này là đầu óc đau nhức.
“Hả? Thật không? Đúng là chuyện vui rồi! Ai da, sao mặt cậu lại giống như đưa đám thế này?” Đầu tiên là Bình Tử vui vể, tiếp đó không hiểu hỏi.
“Cậu không biết tớ không thích em bé hay sao? Cậu nói xem tớ làm sao tốt được! Mỗi ngày đều ói lên ói xuống, không ăn được thứ gì, toàn thân không chút sức lực! Chờ cậu mang thai đi thì biết liền!” An An lại bắt đầu kể ra một tràng lý do không thích em bé, kèm theo than thở.
“Đàn bà mà, sớm muộn gì đều trải qua giai đoạn này. Tuy rằng bây giờ cậu không được vui, nhưng tớ phải chúc mình cậu đó! Nhà thủ trưởng cậu chắc vui chết đi được!”
An An gật gật đầu: “Trên dưới cả nhà đều rất phấn khởi, chỉ có mình tớ là mất hứng. Bọn họ chỉ quan tâm đến sự vui vẻ của bọn mà thôi, không ai thèm để ý đến cảm giác của tớ!”
Bình Tử bĩu môi, thả lỏng cằm, nghiêm mặt nói: ‘An An, cậu nhỏ mọn quá rồi!”
“Hả? Tại sao lại là lỗi của tớ?” An An liếc cô nàng một cái nói.
“Cậu muốn nói cái gì, nói đi. Mãi cho tới bây giờ mới tới tìm tớ. Cậu nói vào trọng điểm đi!”
“Dạo này sao cậu thông minh thế? Xem ra Triệu Dư không tệ.” An An trêu ghẹo, sau đó móc đồ gì đó từ trong giỏ xách ra, đưa tới trước mặt Bình Tử: “Mục đích chủ yếu của tớ là đưa thiệp tới cho cậu. Tớ mời cậu đến dự hôn lễ của tớ, không có cái này vào không được đâu.”
“Ôi, đẹp quá! Tại sao không có thiệp mời không vào được hả?”
“Mới vừa mới khen cậu xong, đầu óc lại u mê nữa rồi!”
“À? Đúng đúng, không lẽ bên ngoài có binh lính trấn giữ sao?”
“Cậu nói đi! Bộ ngày đó không nhìn thấy nhân vật bên trong là ai hả?”
“Tới vẫn còn sợ đấy!” Bình Tử cười cười, bộ dạng giả đò rụt rè.
“Đừng nói nhiều vô ích. Tớ mời chung cậu và Triệu Dư đó. Tớ không đưa thiệp khác đâu, trên đó viết tên cả hai người.”
“Mời anh ta làm gì? Vì sao lại viết chung thế?” Bình Tử xoay tròn con ngươi, bộ dạng ra vẻ không muốn.
“Thế nào? Gây gổ nhau à?” Rõ ràng lúc trước còn tốt lành mà. Thái độ này nhất định là có vấn đề.
“Không gây gổ. Chỉ là tớ mới phát hiện ra mình quá khờ!”
“Cậu khờ không chỉ mới một hai ngày. Không sao, anh ta dám khi dễ cậu, cậu đến tìm tớ. Chị đây bảo vệ cậu, xem anh ta có dám bu lại không thì biết.”
Bình Tử cười ha hả: “Dựa vào cây cổ thụ cậu đây, xem ra rất mát mẻ.”
An An vẫn còn đang trong thời gian nghỉ phép, nhưng buổi chiều ngày hôm sau, cô rút thời gian trở về đơn vị một chuyến. Trước đó thiệp mời đã phát ra, mà trước khi viết thiệp, Uông Thanh Mạch đã nói, hoàn cảnh quá lớn, không thể tùy tiện mời người. An An cũng hiểu, cho nên chỉ mời một vài động nghiệp tương đối thân.
Lần này cô tới là tìm một người. Trong túi An An đựng chiếc áo lông dày cọm, đi vào phòng làm việc của Trình Tiêu Diệc.
Trình Tiêu Diệc nhìn thấy cô thì sững sờ, ngay s