
ắt xanh đến sững sờ, thấy cô ta không vui trừng mắt liếc tôi, vội vàng chấn chỉnh tinh thần, lịch sử cười cười với cô ta, kéo ghế ngồi xuống đối diện, sau đó trôi chảy nói mấy lời mà ghi trong giấy ra.Không ngờ cô ta nghe xong càng trừng mắt lớn hơn, bô bô nói gì đó, bộ dạng rất tức giận, tôi khó hiểu nhìn cô ta, chẳng lẽ là tôi phát âm sai từ nào hả ?Lúc tôi còn đang mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra, mỹ nữ người Pháp bất thình lình đẩy ghế đứng lên, nổi giận đùng đùng đi ra quán cafe.Tôi hoảng hồn, tiêu rồi tiêu rồi, chẳng lẽ tôi đã đắc tội với khách nước ngoài này ? Nếu như vì thế mà bị trừ lương thì còn đỡ, ngày đầu tiên đi làm mà bị đuổi việc thì mẹ nhất định sẽ bóp chết tôi ! Nghĩ tới đây, tôi mau chóng đứng dậy đuổi theo, thì lại bị nhân viên phục vụ ngăn cản, ” Xin lỗi cô, cô còn chưa tính tiền. ”Tôi ủ rũ móc tiền ra thanh toán ly cafe của mỹ nữ người Pháp, vậy mà tiêu hết 99 tệ, cafe gì mắc thấy ớn !Buổi chiều phiền não trở lại công ty, tôi đầu tiên là đến báo cáo mọi việc cho tổng giám đốc, đang định cầu xin tha thứ, lại không ngờ ông chủ Lục chẳng hề trách phạt tôi, ngược lại còn cười đầy bí hiểm, liên tục gật đầu khen tôi làm tốt lắm.Nhìn biểu lộ của anh tôi như trước được gánh nặng, trong lòng thì âm thầm phỉ báng, đúng thật là quái nhân !Nhưng dù sao vẫn hoàn thành nhiệm vụ, tôi mặt mày hớn hở nhìn ông chủ Lục cả người tỏa ánh hào quang.” Tổng giám đốc, phần thưởng của tôi đâu ? ”” À, đã chuẩn bị xong. ” Lục Tuyển Chi nói được làm được, thong dong gật đầu, cũng ung dung lấy ba túi táo đỏ rực từ gầm bàn ra, ôn hòa mỉm cười và nói, ” Ừ, đây là phần thưởng của cô, cầm lấy đi. ”Tôi, ” … ”Cái này đúng thật là hàng thật giá thật ba túi táo ! Lúc sáng anh ta hỏi tôi dùng điện thoại gì, ý muốn tôi hiểu lầm sao ? Thế nhưng tôi có thể nói gì được ? Dù là lúc đó chính anh ta đề ra cái vụ điện thoại di động, nhưng mà không nói rõ là cái đó và phần thưởng của tôi có liên quan gì, là tự bản thân tôi vọng tưởng được thưởng điện thoại thôi !Vậy là tôi lãng phí vô số tế bào não học cái mớ tiếng Pháp ấy, còn thanh toán 99 tệ tiền nước, đúng thật là tên khốn thích bắt nạt bóc lộc nhân viên mà, đồ khốn !
Ăn xong chùi mép – chương 4
Chương 4: Đày đọa
Vì buổi sáng nai lưng mà học tiếng Pháp, thành ra công việc hàng ngày tích tụ một đống, nguyên một buổi chiều mặt tôi cáu kỉnh, hậm hực gõ bàn phím rầm rầm, gõ đến nỗi hai bàn tay vừa mỏi vừa mệt, rốt cục trước giờ tan ca tôi cũng đã làm xong hết mọi việc.
Dọn dẹp đống tài liệu trên bàn xong, tôi rầu rĩ cầm ba túi táo nặng trịch, chuẩn bị về nhà, ngày đầu tiên đi làm mà mệt đừ người thế này, thật đúng là xuất trận thật bại mà!
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng mở, một người mặc áo sơmi vừa vặn ôm sát cơ thể, cà vạt đắt tiền, khí khái bất phàm bước ra, chính là ông chủ vẻ ngoài đạo mạo tô vàng nạm ngọc bên trong thì vô lại thối nát của tôi, Lục Tuyển Chi!
Thấy vẻ mặt thống khổ của tôi, ánh mắt và giọng điệu của anh lại vô cùng bình thản, “Hạ Diệp, công việc hôm nay đã làm xong hết chưa?”
“Tổng giám đốc, anh không nhìn thấy sao?” Nghĩ đến sáng nay tổn thất trầm trọng, tôi hằn học nói.
Lục Tuyển Chi ngược lại không quan tâm thái độ của tôi chút nào, nhìn mấy túi táo trong tay tôi, ung dung thốt ra một câu, “Hình như là nặng lắm thì phải?”
Thấy hai mắt anh thanh tịnh sáng ngời lại có chút quan tâm lo lắng, tôi mềm mỏng hơn, “Nếu như tôi nói rất nặng, anh sẽ cầm giúp tôi sao?”
Nào có ngờ anh lại quyết đoán lắc đầu, “Sẽ không!”
Tôi cực kỳ oán giận , gắt gỏng nói, “Vậy thì xin anh tránh qua một bên , tôi hiện tại rất rất rất không muốn thấy anh, chắc anh hiểu vì sao tâm trạng tôi lại xấu vậy đúng không?”
Anh nhẹ gật đầu tỏ ý hiểu rõ, thản nhiên lui qua một bên.
Hừ… Coi như anh thức thời! Tôi lườm anh, cầm bịch táo thở hổn hển đi.
“Aiz…” Sau lưng truyền đến tiếng thở dài, chậm rãi nói, “Tôi hiện tại rảnh rỗi không việc gì làm.”
Nhàn rỗi thì hay lắm sao? Tôi vừa đi vừa căm phẫn nghĩ.
“Hôm nay thời tiết rất tốt, cho nên định lái xa ra ngoài đi dạo.”
Có xe thì hay ho lắm à, khoe cái gì chứ! Tôi khinh bỉ rủa thầm trong bụng, tiếp tục đi nhanh về phía trước.
“Thấy cô mang nhiều đồ nặng như thế, tôi vốn định tiễn cô một đoạn đấy…”
HỪ! Ai mà thèm anh ta tiễn chứ! Tôi âm thầm khinh thường phỉ báng, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, sáng nay lúc ngồi xe buýt vừa ngột ngạt vừa nóng nực, làm có nguy cơ bị biển người đè bẹp từ mập thành ốm, đến khi về nhà, tôi chắc còn bộ xương khô, mà ba cái túi táo này không cần máy ép cũng biến thành nước táo!
Mang nhiều đồ lên xe buýt đúng thật là bất tiện, mà đi taxi thì lại tốn tiền, nếu như có thể đi nhờ xe thì tốt quá còn gì…
Ý thức được điều này, tôi ngay lập tức tươi cười rạng rỡ đầy nhiệt tình, xoay người vội chạy trở lại, hai mắt long lanh sáng rực như ánh sao, “Tổng giám đốc, anh thật sự là một ông chủ biết đối nhân xử thế mà, chẳng những là một ông chủ lòng dạ tốt bụng, thiện lương mà còn chu đáo tỉ mỉ, có thể làm việc cho một người như anh là phúc kiếp trước tôi tuy luyện mà thành! Thế mà vừa rồi tôi còn thầm mắng anh là đồ