
Nếu mọi người trong lớp mà biết chuyện này chắc không biết có bao nhiều người sỉu vì shock! Còn nó, bây giờ đang sốt nên không hay biết gì! Mà có biết thì nó sẽ nghĩ chuyện này là đương nhiên vì hắn đã chịu ơn nó thì phải làm cái gì trả ơn chứ! Mà nghĩ lại thì: Ai bảo ác quỷ không thể thành thiên thần chỉ cần có tình thương thì không gì không thể cả.
Nó mơ màng mở mắt ra, gương mặt ngây thơ của nó lúc này khiến ai có thể hiểu được là nó chưa biết chuyện gì đang sảy ra với mình, chỉ thấy đầu nhức như búa bổ. Còn cái khăn trắng ướt không biết từ khi nào đã có sẵn trên đầu nó! Nó nhìn xung quanh vẫn chưa hiểu gì? Mà chỗ này đâu phải nhà nó chứ! Ánh mắt nó xoay quanh nhưng bức tường rồi ngừng lại chỗ Tiểu Thiên. Nó và hắn cứ nhìn nhau và nó nhớ ra, nó nhớ ra tất cả những chuyện hôm qua, cả chuyện nó quyết định ở lại nhà tên này đề chăm sóc cho hắn, nhưng nó không làm sao nhớ nỗi như thế nào mà bây giờ nó đang nằm trên giường hắn còn hắn thì đang ngồi nhìn chằm chằm nó như sinh vật lạ mới xuất hiện!
– Cậu tỉnh rồi à
Hắn mở miệng hỏi, nó thực sự bất ngờ khi tên này có thể chủ động hỏi như vậy!
– Ừ, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tôi
Nó đang định hỏi tại sao nó lại nằm trên này thì không hiểu sao không dám hỏi nữa vì dù sao đây cũng là giường hắn, không lẽ tự nhiên hỏi tại sao tôi lại nằm trên giường cậu? Thì quả là vô duyên không chỗ nói!
Nhưng tên Tiểu Thiên hình như không biết hai từ này, hắn nói không suy nghĩ, mà chắc hắn có nghĩ mà nó không biết đó thôi!
– Tôi đã bế cậu lên đó đó
Nó tròn mắt trước câu trả lời của hắn và nó đưa ra giả thuyết ngay lập tức đây là một lời nói dối cực kì trắng trợn!
– Cậu nói dốim, làm sao cậu có thể…
– Tôi chỉ là không muốn cậu chết ở nhà mình thôi
Hắn vội cướp lời một cách đầy khiếm nhã!
– Không muốn tôi chết trong nhà thì đưa tôi ra ngoài đường cũng được mà!- Mặc dù có chút biết ơn tên đã giúp đỡ mình nhưng nó vẫn không thể chịu được cái điệu khinh người của hắn!
– Tùy cậu thôi, cậu về được rồi đó- Chất giọng lạnh lùng của tên này vẫn không thay đổi và hắn còn đáng ghét hơn khi mở miệng đuổi nó về!
– Nếu cậu đã nói vậy thì tôi đi đây- Đang mệt mỏi nên nó không muốn cãi lộn với tên này nữa, dù sao hắn cũng đã chăm sóc cho nó. Mặc dù chỉ với cái lý do vô cùng đang ghét là không muốn nó chết ở nhà hắn mà thôi! Nó đứng dậy với một cơ thể mệt mỏi hơn bao giờ hết! Đầu óc nó bây giờ chỉ có hai từ có thể diễn tả được chính là “quay cuồng”! Vừa mới đứng dậy khỏi giường và thử bước đi một bước thôi nó đã có cảm giác mình đã đi hết hàng chục cây số. Nó không còn đủ tĩnh táo để giữ thăng bằng cho cái cơ thể giống như là mất hết sự sống! Vậy là cứ như thế nó từ từ…từ từ ngã xuống như người lính chiến đấu ngoài sa trường ngã xuống vì ăn phải một phát đạn của địch. Chỉ khác một điều là không có tên địch nào bắn nó mà nó tự bắn vào bản thân mình! Nó tự bị bệnh để rồi tự ngã xuống! Trong tích tắc nó tưởng toàn bộ cơ thể mình ngã xuống sàn…thì…
(Hết chap 29)
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Đầu óc quay cuồng trong nỗi đau quá khứ…
Em vẫn cố gắng bước đi dù không có sức lực…
Nhưng em biết em vẫn còn một chút sức lực tinh thần…
Và em sẽ dành tất cả chúng để quên anh…
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Dạo này Katysi bận học nên không có thời gian post và sáng tác truyện thường xuyên như trước nữa! Thật lòng xin lỗi các bạn! Để tạ lỗi Katysi xin gửi tặng các bạn câu truyện ngắn đầu tiên của mình: “Điều bất ngờ mang tên hạnh phúc”! Các bạn đọc xong rồi cho ý kiến nhaz!
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Truyện ngắn:
ĐIỀU BẤT NGỜ MANG TÊN HẠNH PHÚC
Gửi tặng tình yêu tương lai của em
Hạnh phúc mong manh như một giấc mơ…
Nên con người thường níu giữ nó…
Nếu hạnh phúc của em…là anh
Em cũng có quyền tìm kiếm nó chứ?
Em cũng có quyền giữ lấy nó chứ?
Nếu câu trả lời là “không” thì đó không phải là hạnh phúc…
(Katysi)
Nó mở mắt trong hương vị dịu ngọt của ly cà phê sữa cạnh giường. Mỗi ngày trước khi đi làm mẹ đều làm cho nó một ly và mẹ thường nói rằng làm vậy để nó có chút ngọt ngào trước khi bước vào ngày mới! Nếu là ngày thường chắc nó sẽ uống cạn ly, nhưng hôm nay, một chút nó cũng không muốn uống! Làm sao có thể thưởng thức vị ngọt ngào trong tâm trạng không có chút bình thường nào! Nó đang lâm vào tình trạng tệ hại nhất mà chỉ có hai từ “muốn chết” mới có thể diễn tả được! Vì sao ư? Câu trả lời đơn giản: “Vì nó vừa bị thất tình”!!??
Vừa mới tĩnh dậy, ý nghĩ vể hai từ “thất tình” như cơn mưa rào đổ ập xuống đầu nó! Ngày hôm qua cũng vậy, trời cũng mưa, nhưng cơn mưa đó không giống cơn mưa trong tưởng tượng của nó, cơn mưa đó là có thật, sự việc đó là có thật, và chuyện người bạn trai của nó nói lời chia tay với nó cũng là có thật! Một sự thật đau lòng mà khi nhớ lại trái tim nó vẫn muốn vỡ thành ngàn mảnh!
Những cơn mưa rào đổ ập đến như sóng gió của cuộc đời, nhưng sóng gió lần này quá lớn, lớn đến nỗi khiến một cái cây dù những tưởng là vững chắc như nó phải té ngã! Chỉ cách