
Là ku Tài gọi.
-Anh nghe.
-Trưa anh có về ăn không, em mới học được món này ngon lắm tính làm cho anh ăn nhưng lại sợ anh qua nhà tên tiểu Linh kia không về nên gọi hỏi.
Tiểu Linh…tiểu Linh…. Tôi như mất bình tĩnh.
-Không qua đó nữa, chia tay rồi, chấm dứt rồi.
-Gì???
-Anh ấy nói chia tay rồi, anh ấy…bỏ anh rồi.
Và thật tự nhiên tôi khóc tu lên, khóc như chưa từng được khóc. Tôi, trước mặt những người bạn mà tôi luôn gọi là nhóc, chưa một lần rơi nước mắt hay tỏ ra yếu đuối, luôn lấy sự vô tư hoặc lạnh lùng để che giấu. Như thể chỉ chờ giây phút này mà khóc giống một đứa trẻ muốn được dỗ dành, muốn được vỗ về, muốn được quan tâm chăm lo.
Khi nước mắt rơi cũng là lúc vỡ oà mọi cảm xúc, cũng là lúc mọi cảm giác quay trở lại, cũng là lúc…tôi biết thế nào là đau và biết thế nào là tan nát cõi lòng. Đau đớn như chỉ muốn chết đi.
-Nhàn à, anh muốn chết.
Nói rồi tôi giập máy.
Rồi thì mặc kệ những cuộc gọi đến, để yên cho chuông máy lạnh lùng vang lên. Muốn chết à? Ngay từ lúc anh ấy nói kết thúc tâm trí tôi đã chết gục rồi, cõi lòng tôi đã khô héo ngay lúc đó rồi. Tôi đã chết cách đây ba tiếng đồng hồ rồi.
-Cuối cùng thì anh cũng đã về.
Không còn sức để nói nữa. Tôi nằm lăn ra giường, kiệt sức và chập chờn trong giấc ngủ. Cái mệt đè nén lên toàn bộ con người tôi, khiến tôi chán nản không muốn hoạt động gì cả, chỉ muốn chìm sâu vào giấc ngủ, mãi mãi. Khi có chuyện không vui hay bực tức tôi chỉ ngủ, ngủ mà thôi.
Mặc kệ con nhỏ lải nhải hoài, tôi dần dần không còn nghe thấy gì nữa.
Tôi muốn mãi mãi không tỉnh dậy nữa, hoặc khi tỉnh dậy hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy là tiểu Linh của tôi.
Tiểu Linh…tiểu Linh của tôi…anh ấy là của tôi…
Là của tôi…
Không được rời xa tôi, không…
…
CHAP 55.
Chap 55.
Tiểu Dương anh ấy nghỉ học đã mấy ngày nay rồi. Từ đầu năm học anh ấy đã nghỉ quá nhiều, và dường như tất cả đều do tôi. Tôi rất thương anh ấy, nhưng tôi không thể làm gì hơn được nữa. Chắc anh ấy đang rất đau khổ.
-A, Dương Việt Linh!
Hà Kim Quyên, tôi bắt đầu thấy ớn lạnh khi nhìn thấy cô ta, cái nụ cười ghê gớm và giả tạo.
Tôi không quan tâm mà bỏ đi.
-Này, tôi gọi cậu khôg nghe thấy sao?
Tôi dừng lại nhưng cũng khôg nói gì.
-Bảo Dương ốm cậu biết chứ?
Tôi nhìn cô ta với ánh mắt thù hận, là ai đã bảo tôi rời xa anh ấy giờ còn bảo tôi phải quan tâm anh ấy nữa.
-À, tôi quên, cậu giờ không còn liên quan đến cậu ấy nữa.
Đồ điên!
Tôi bỏ đi lần hai.
Cô ta lôi kéo tôi lần hai.
-Cậu không nghĩ lí do khiến cậu ấy bệnh là do cậu bỏ rơi cậu đấy chứ?
Tôi vẫn không muốn mở lời. Đáp trả lại con người này tôi thấy không đáng, phí tổn năng lượng.
-Cậu không phải là lạnh lùng như mọi người vẫn nói mà là khinh người.
Tôi sao kệ tôi, không phải là việc cô có thể phán xét hay chê trách.
Tôi đang định bỏ đi nữa thì cô ta lại không ngần ngại lôi kéo lần ba.
Trong đôi mắt cô ta, chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy tràn ngập sự tự mãn của kẻ chiến thắng và thái độ khinh bỉ với kẻ thua cuộc. Rất nhanh tôi rùng mình với ánh mắt tự cao tự đại đó.
-Lời tỏ tình của cậu khiến Bảo Dương bệnh mất một tuần, theo cậu lời xin lỗi của tôi sẽ ảnh hưởg đến cậu ấy bao lâu?
Tôi phát hiện ra một con đường tắt cho mình, con đường tắt để hạ uy Hà Kim Quyên lúc này.
-Cô đang nói dối sao?
-Sao?
Y như dự đoán của tôi, ánh mắt cô ta chuyển đục, nét mặt có phần biến sắc không rõ nét nhưng rất nhanh khiến tôi chú ý ngay lập tức. Biểu hiện của việc bị nói trúng tim. Cô ta đang nói dối gì đó.
Tôi tiếp tục công kích.
-Lần trước không phải do tôi tỏ tình mà tiểu Dương bệnh, thế cho nên lần này…anh ấy bệnh…chắc chắn không phải do cô.
Cô ta cười. Mọi biểu hiện của sự dối trá lại biến mất. Tôi bị hụt.
-Vì gì thì cũng đâu còn ý nghĩa gì với cậu nữa, hai người đã over rồi.
Không lẽ tôi lại đoán sai, rõ ràng cô ta đã chột dạ khi tôi buộc tội cô ta nói dối. Hay…lời nói dối đó nghiêm trọng hơn tôi tưởng? Tôi đã bị cô ta lừa?
Mai ít khi gọi điện cho tôi, thường thì chỉ nhắn tin tám một vài thứ.
-Ừ, tớ nghe.
-Cậu bị sao thế hả?
-Sao?
Mai có vẻ đang nổi giận, có chuyện gì, không phải là chuyện của tiểu Dương chứ? Làm sao mà cậu ấy có thể biết.
-Cậu đã làm gì với tiểu Dương của tớ?
-Tiểu Dương của cậu?
-Không lẽ giờ cậu ấy còn là của cậu?
Ừ, đâu còn là của tôi, chính tôi đã chủ động rời xa anh ấy, tôi có quyền gì mà đòi hỏi người khác không được cướp đi anh ấy?
-Cậu bị gì thế hả? Sao lại làm như thế?
-Sao cậu biết?
-Cậu trả lời tớ trước đi!
Có một điểm khiến Mai trở thành người được mọi người vừa yêu quý lại vừa thấy phiền đó là…rất hay lo chuyện bao đồng. =_=
Tôi buộc lòng phải trả lời qua loa để cậu ấy không vặn vẹo tôi nữa.
-Không thích nữa nên chia tay thôi.
-Sao lại không thích?
-Đến lượt cậu trả lời tớ.
Tôi cũng biết luật công bằng. Thực ra thì tôi vẫn còn rất tò mò chuyện của tiểu Dương mà nói đúng ra là tôi vẫn rất muốn quan tâm đến anh ấy, giống như là cách nhấn subscribe trên Youtube hay Follow trên Facebook vậy, tôi cũng muốn nhấn nó trên trang của tiểu Dương để theo dõi mọi hoạt động, mọi cập nhật của anh ấy, l