
nh, chỉ lộ ra sóng mũi cao. Thỉnh thoảng, anh khẽ nói tên dụng cụ, người bên cạnh đưa cho anh. Vẫn là giọng nói đó, âm sắc cực thấp, rất có từ tính.
Giống như giấy nhám cọ xát trên da phụ nữ.
Trình Ca phả ra một hơi thuốc, mỗi lần nghe, đều cảm thấy giọng anh rất gợi cảm.
Anh xắn tay áo, bắp thịt trên cánh tay cũng đẹp mắt, lưu loát lại căng phồng, khiến người ta muốn sờ một cái, hẳn là rất có sức mạnh.
Trình Ca xen vào bên cạnh anh, làm trở ngại anh sửa xe liền nhích một chút. Mắt cô không chớp một cái, rõ ràng là vật thể rất có cảm giác thẩm mỹ, tại sao phải khống chế bẩm sinh không thưởng thức chứ.
Anh cúi người, xuyên qua cổ áo hơi rũ xuống, Trình Ca lại nhìn thấy xương quai xanh của anh, còn có đường cong cơ ngực thấp thoáng.
Điếu thuốc Trình Ca kẹp trong tay, rất lâu không di chuyển.
Gió thổi đứt tàn thuốc, rơi xuống mu bàn tay anh. Anh ngẩng đầu nhìn Trình Ca, cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt không tránh cũng không né, thẳng tắp lại thản nhiên.
Bành Dã dừng một chút, giơ tay chỉ áo cô, nói: “Đừng dựa ở đây.”
Lề xe rất dơ.
“Ờ.” Trình Ca rất nghe lời đứng thẳng người, lại phủi bụi trên quần áo.
Anh nhìn cô một cái, rất nhanh cúi đầu xuống, nói: “Cờ lê.” Thạch Đầu ở bên cạnh đưa cờ lê cho anh, trong lúc vô tình chạm ánh mắt với Trình Ca.
Đêm đó, Trình Ca khắc sâu ấn tượng với Thạch Đầu, người đàn ông này tính tình nóng nảy, nhưng vừa nói đến tiền và bồi thường liền khẩn trương.
Cô hỏi: “Anh tên gì?”
Anh ta nhớ tới dáng vẻ hung dữ tối qua, hơi xấu hổ: “Gọi tôi Thạch Đầu là được.”
Chỗ cổ tay Bành Dã căng lên, rất nhanh lại thả lỏng. Trình Ca nhìn thấy, hiểu ra, hơi buồn cười, anh tưởng vừa rồi cô hỏi anh?
Cô cân nhắc mấy phút, nhìn về phía Mười Sáu bên cạnh Bành Dã, hỏi: “Còn anh?”
“Họ đều gọi tôi là Mười Sáu Lang.”
Bành Dã im lặng sửa xe.
“Tên có xuất xứ không?”
Mười Sáu chỉ cười, nhưng không giải thích.
Trình Ca nhìn anh ta một lúc, đột nhiên nói: “Tôi biết rồi.”
“Biết gì?”
“Một đêm tám lần, anh là gấp đôi.”
Lời còn chưa dứt, Ni Mã đứng bên cạnh uống nước “phụt” một tiếng, nước phun hết ra ngoài; Thạch Đầu vừa vặn đứng trước mặt cậu ta, bị nước bắn đầy mặt.
“Tiên sư bố mày!” Thạch Đầu nhảy dựng lên, đập đầu Ni Mã.
“Cái này cũng đoán được?” Mười Sáu cười ha ha, “Đúng vậy.”
Trình Ca lại nhướng mày, lắc đầu: “Nói khoác mà không biết ngượng.”
Mười Sáu nói: “Lừa cô làm gì, là thật.”
“Nói mạnh miệng.” Thạch Đầu không nhìn nổi, chậc lưỡi, “Ngay cả tay phụ nữ cũng chưa từng sờ còn dám tự nói Mười Sáu Lang. Thực ra ấy à, phụ nữ cậu ta biết không quá mười sáu người, cho nên cậu ta gọi là Mười Sáu.”
Trình Ca suýt sặc. Ni Mã cười ha ha theo Thạch Đầu.
Mười Sáu cầm giẻ lau ném lên đầu Thạch Đầu.
Thạch Đầu nói: “Thật mà, lời này không phải anh nói. Là lão Bảy nói, không tin cậu hỏi lão Bảy.”
Mười Sáu nhảy tới, khoác vai Bành Dã: “Anh, anh không thể cứ dỡ đài của em chứ.”
“Lão… Bảy…” Trình Ca lơ đãng, từ từ lặp lại tên Thạch Đầu gọi anh, “Lão… Bảy…”
Giọng của cô trong gió, một chữ là một câu.
Bành Dã nghe, ngước mắt nhìn cô một cái, hốc mắt rất sâu, mắt rất đen, trong nháy mắt lại cúi xuống.
Trình Ca nói: “Nói theo như vậy, phụ nữ anh biết không quá bảy người rồi.”
Mười Sáu sửng sốt một chút, ngay sau đó cười như điên không ngừng, thắt lưng cũng không thẳng lên nổi, đặt mông ngồi dưới đất: “Ha ha, trả thù rồi trả thù rồi.”
Bành Dã cúi đầu sửa xe, nhàn nhạt nói: “Anh cả Đức Cát không ở đây.” Mười Sáu cười càng dữ; thấy Trình Ca không hiểu, giải thích: “Anh Đức Cát là anh cả trong trạm, lần này không tới.”
Trình Ca liếm môi, anh phản ứng nhạy bén như cô tưởng tượng, vả lại mơ hồ cứng rắn.
Tựa như quen nhau trong nháy mắt, Mười Sáu hỏi: “Trình Ca, sao cô vòng qua Khương Đường thế?”
“Chưa từng tới, muốn xem thử.”
“Cô lên đường một mình, không sợ à?”
“Sợ cái gì?”
“Nguy hiểm đó. Có sói nè, thú dữ, coi chừng ăn cô.”
Trình Ca hỏi: “Lừa hoang linh dương khắp nơi, đủ cho chúng ăn rồi, ăn tôi làm gì?”
Mười Sáu: “…”
Thạch Đầu không nhịn được hỏi: “Không sợ gặp phải lưu manh?”
Trình Ca nói: “Ở đây nguy hiểm, có sói, gấu và thú dữ, lưu manh không dám tới.”
Thạch Đầu nở nụ cười, cuối cùng lại nói: “Xấu hổ quá, tối qua tôi nhất thời nóng lòng, nói chuyện quá hung ác, cô đừng trách. Chẳng ai ngờ bà chủ nhầm phòng. Cô Trình cô đừng để bụng, nếu không thì đánh tôi một cái cũng được.”
Đặc điểm lớn nhất của Trình Ca là thích mềm không thích cứng. Bạn càng gay gắt, cô càng cứng rắn, Thiên Vương lão tử tới, cô cũng dám gây chuyện với người khác; nhưng bạn vừa nhượng bộ, cô liền phất tay bỏ qua.
“Kêu tôi Trình Ca được rồi.” Cô nói.
Ngược lại Thạch Đầu xấu hổ, gãi gãi đầu, đi qua một bên.
Nhưng anh ta suy nghĩ một lúc, lại lặng lẽ thở dài.
Mười Sáu hỏi: “Sao vậy?”
Thạch Đầu không nói. Anh ta lật cuốn sổ thu chi nhỏ, rất buồn rầu, không đánh không quen là một chuyện, kết bạn đồng hành là chuyện khác; nếu Trình Ca đi cùng họ, dọc đường phải thêm phần chi tiêu của một người.
Không có tiền là không có tiền, tiền sinh hoạt của họ rất eo hẹp đó.
**
Bành Dã vẫn đang sửa xe, điện thoại di động