
Anh, đã lâu không gặp!
Tác giả: Nữ vương không ở nhà
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327835
Bình chọn: 8.5.00/10/783 lượt.
g gật đầu nói: “Bất luận là tình huống như thế nào, đều theo chúng tôi đi một chuyến vậy.”
Vì vậy, Mạnh Tư Thành sắc mặt âm trầm, đỡ Tô Hồng Tụ đang thấp thỏm lo lắng lên xe cảnh sát.
Đến đồn công an, một nữ cảnh sát đi tới, dẫn Tô Hồng Tụ đến một bên làm tường trình, lần đầu tiên từ khi sinh ra Tô Hồng Tụ phải đến đồn công an, huống chi còn là phạm sai lầm mà tới, nên rất khẩn trương, không khỏi nhìn về phía Mạnh Tư Thành.
Mạnh Tư Thành nhìn cô, mở miệng nói: “Không có việc gì, chỉ hỏi một chút tình huống mà thôi.” Giọng nói lạnh nhạt, nhưng nghe vào trong tai Tô Hồng Tụ lại là niềm an ủi to lớn, nhất thời trong lòng đang thấp thỏm lo lắng cũng được xoa dịu đi, cảm giác tâm tình cũng không còn căng thẳng nữa.
Nữ cảnh sát và một người cảnh sát nam khác cùng nhau hỏi Tô Hồng Tụ, hỏi cô tình huống cụ thể lúc đó, đặc biệt là quan hệ cấp trên cấp dưới của Đinh Minh và Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ vội vàng trả lời cặn kẽ từng câu hỏi. Trong lúc đang thẩm vấn người cảnh sát nam còn nhận một cú điện thoại, bộ dạng nghe điện thoại rất cung kính, đối phương hẳn là cấp trên của anh ta rồi. Anh ta vừa nghiêm túc nghe bên kia nói, vừa gật đầu liên tục nói vâng, cuối cùng cúp điện thoại còn nhìn Tô Hồng Tụ một cái.
Đột nhiên Tô Hồng Tụ cảm thấy cái nhìn kia có chút ý vị sâu xa, cảm thấy lạ, liền cúi đầu không dám lên tiếng.
Tình huống lúc đó đều đã hỏi xong, bản tường trình cũng làm xong rồi, Tô Hồng Tụ do dự muốn mở miệng hỏi một chút tình huống như vậy sẽ xử lý như thế nào, có ảnh hưởng gì đến Mạnh Tư Thành hay không, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, cảnh sát nam kia nói với Tô Hồng Tụ có thể ra về.
Tô Hồng Tụ đang muốn hỏi liền không dám hỏi nữa, do dự đi ra khỏi phòng thẩn vấn, đi tới đại sảnh lại thấy Mạnh Tư Thành đang ngồi chờ ở đó, cảm thấy có ánh mắt đang nhìn anh liền nhìn sang, nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua sau đó lại nhìn đến phương hướng khác.
Tô Hồng Tụ cảm thấy tình huống trước mặt thật sự rất lúng túng, trước bởi vì chuyện quá khẩn cấp nên không cảm thấy, hiện tai sự việc tạm thời đã được giải quyết, hai người mặt đối mặt thật có chút không biết nói gì cho phải. Nghĩ lại anh vì cô mới bị rơi vào hoàn cảnh như vậy, cho nên cô cố gắng nhắm mắt đi lên trước, nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại thế nào, anh đã được đi rồi chứ?”
Mạnh Tư Thành còn chưa nói được câu gì, thì có một người đi tới, rất nhiệt tình đi đến trước mặt Mạnh Tư Thành, trong miệng chào Mạnh tiên sinh, rồi nói gì mà nước lớn cuốn trôi miếu long vương, hôm nay thật là không nghĩ đến gặp được anh ở đây. Sắc mặt Mạnh Tư Thành không biểu cảm, bắt tay với người kia, nói hôm nay thật không nghĩ tới xảy ra chuyện hiểu lầm như vậy, thật sự đã làm phiền các anh rồi, sau đó nói hôm nào đó muốn mời cục trưởng và các anh uống chung mấy chén, cảnh tượng thật náo nhiệt hòa khí( vui vẻ, hài hòa).
Tô Hồng Tụ trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, đồng thời nghi ngờ nghĩ, trước mắt vị Mạnh Tư Thành thật sự là vị Mạnh Tư Thành cô quen biết sao? Tại sao dánh vẻ anh ở trước mặt người khác nhìn qua giống như rất dễ tính, mà khi đối mặt với cô, lthì luôn mắt ngang mũi thẳng tức giận đây?
Nghĩ tới đây tự nhiên cô lại nghĩ tới chuyện xảy ra vài ngày trước đó, cô đã nói những lời đó, vì vậy trong bụng chán nản, nghĩ tới bộ dạng anh có ra sao, rốt cuộc cũng không liên quan gì với cô, cuối cùng bọn họ sẽ là nửa quen nửa không quen người xa lạ mà thôi.
Mạnh Tư Thành nói chuyện với vị kia xong, lễ phép từ chối đề nghị của người ta nói muốn đưa anh về, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Hồng Tụ, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Ánh mắt người kia nhìn về phía Tô Hồng Tụ rất nghi ngờ, tựa hồ đang tò mò quan hệ của hai người, nhưng cũng không hỏi gì, vì vậy Tô Hồng Tụ ở trong ánh mắt đang quan sát của người khác, chầm chập đi theo Mạnh Tư Thành ra khỏi đồn công an.
Giằng co nửa ngày như vậy, bây giờ đã hơn mười một giờ khuya rồi, trên đường xe taxi cũng lác đác lơ thơ, thật vất vả mới thấy một chiếc, vậy mà lại không sáng đèn. Tô Hồng Tụ nhìn trộm Mạnh Tư Thành ở bên cạnh, lại nhìn thấy anh đang trầm mặt mím môi nhìn chằm chằm trên đường, không biết đang suy nghĩ gì. Nhưng Tô Hồng Tụ cũng không phải đứa ngốc nữa, cô cảm thấy trên người anh đang tỏa ra một cỗ tức giận, vì vậy liền rất biết điều không dám nói lời nào, chỉ đứng im một chỗ bên cạnh anh.
Ai ngờ sau một lúc lâu, liền có một chiếc xe hơi màu đen dừng ở trước mặt bọn họ, Mạnh Tư Thành mở cửa xe, lạnh nhạt nói: “Lên đi.”
Tô Hồng Tụ hơi sửng sốt, nhưng đã nhận ra ngay, hình như đây là chiếc xe Mạnh Tư Thành thường đi hàng ngày, vì vậy vội vàng ngồi lên. Mạnh Tư Thành đóng cửa xe hộ Tô Hồng Tụ, sau đó mở ra cửa chỗ cạnh tài xế ngồi lên.
Người tài xế trước mặt là một người đàn ông trung niên ít nói, một đường lái xe, cũng không mở miệng nói chuyện, mà Mạnh Tư Thành mang sắc mặt âm trầm không nói tiếng nào, vì vậy Tô Hồng Tụ cũng không dám nói cái gì.
Đêm khuya, ba người, không khí trong xe cực kỳ khó thở.
Xe một đường chạy nhanh về phía trước, cuối cùng dừng lại tại một phố, Tô Hồng Tụ ghé đầu nhìn bên ngoài, một chỗ rất x