
một điều có thể cảm nhận dễ dàng nhất, chính là nỗi đau trong cô.
– … Cháu xin bác. Cháu …cháu không thể mất anh ấy!
Ep 48
Ngồi trên chiếc taxi, Mai Mai vẫn không thể tưởng tượng nổi, hai người đã theo bố mình lâu như vậy mà lại có thể làm ngược lại lời của ông. Thả cho cô đi.
Khi Mai Mai còn đang khóc lóc, van xin thì dì Minh ở đâu đi tới:
– Anh hãy để cho cô chủ đi đi.
Cả Mai Mai và bác Mạnh đều tròn mắt nhìn dì Minh.
Dì nắm cánh tay Mai Mai, đỡ cô đứng lên, đặt vào tay cô một cái áo khoác dày.
– Cô chủ mặc thêm vào đi, mặc thế này vẫn chưa đủ ấm đâu.
Rồi dì quay sang nói với bác Mạnh:
– Tội đâu tôi sẽ chịu hết. Anh cũng không nỡ nhìn thấy cô chủ như vậy đúng không?
Bác Mạnh quay sang nhìn Mai Mai lưỡng lự. Trông bộ dạng của Mai Mai thật khiến cho người ta không thể không chua xót. Quần áo lôi thôi, bên trên là cái áo khoác tuy thiết kế đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ kiêu sa của một tiểu thư như cô, còn bên dưới, Mai Mai vẫn diện nguyên cái quần ngủ bằng vải bông màu sữa với họa tiết là những quả táo đỏ, dưới chân vẫn là đôi dép vải đi trong nhà. Gương mặt thì nhợt nhạt, môi khô bợt màu, chỗ vết thương bên tay phải thì băng gạc đã tuột lung tung cả.
Phải một lúc sau, bác Mạnh mới nói:
– Để tôi lấy xe đưa cô chủ đi.
Họ tốt với cô quá, cô thật không muốn họ phải chịu tội thay mình. Cô nhất nhất đòi đi taxi để nếu có bị phát hiện, mà chắc chắn sẽ bị phát hiện thì lỗi cũng chỉ ở cô đã tự trốn đi thôi.
– Cô à, tôi có thể dừng ở đầu đường rồi cô chịu khó tự đi vào được không?
Người lái taxi hỏi.
Hỏi gì lạ thế? Mới đầu Mai Mai còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng chợt nhớ ra nên cũng chỉ gật đầu ‘uhm’ một tiếng.
Chiếc taxi dừng lại, Mai Mai xuống xe còn đang định lấy tiền trả thì chiếc taxi đã phóng vụt đi rồi.
Nơi này đáng sợ thế sao? – Mai Mai nghĩ.
Con đường vắng tênh, chẳng có lấy một bóng người hay chiếc xe nào qua lại. Đây là lần thứ mấy Mai Mai đi trên con đường này rồi nhỉ? Có phải lần nào đi qua đây nó cũng vắng vẻ thế này không? Trống vắng quá, trống vắng cả trong trái tim cô nữa…
Mai Mai cất bước chạy, cái mũi của cô không thở nổi nữa, nó lạnh cóng lại rồi.
Bức tường dài màu trắng, có những cái mái nhỏ bên trên.
Đây rồi. Chỉ cần chạy đến trước cổng lớn kia là được.
Từ trên khuôn miệng Mai Mai nở một nụ cười. Thời tiết hanh làm cho da mặt và môi cô trở nên khô, chỉ cười cũng làm cô thấy dan dát. Nhưng mọi nỗi đau thể xác lúc này, chẳng thứ gì có thể dập tắt được niềm hân hoan đang trào lên trong cô.
Mai Mai gõ tay vào cánh cửa:
– Nhất Bảo. Nhất Bảo ơi.
Bàn tay lành lặn của Mai Mai không ngừng gõ lên cánh cửa ấy.
Bên trong tiếng chó sủa vang lên inh ỏi. Nhưng sao mãi vẫn chưa có ai ra mở cửa.
– Nhất Bảo ơi. Mai Mai đây mà. Nhất Bảo.
Vẫn chỉ có tiếng chó sủa đáp lời tiếng gọi của Mai Mai.
Sao vẫn không có ai. Mai Mai áp tai vào cửa, có tiếng người quát lũ chó. Có người mà, sao không ai ra mở cửa cho cô.
Phải chăng họ đang muốn tránh cô.
Nhất Bảo, Nhất Bảo không muốn gặp mình sao? Không, mình đã vất vả lắm mới đến được đây, phải gặp được anh ấy, nhất định phải gặp được anh ấy.
– Nhất Bảo, mở cửa cho em đi, em cần phải gặp anh, em có chuyện muốn nói với anh, mở cửa cho em đi mà… Có phải anh giận em rồi không? Có phải anh giận em vì em đã không hiểu gì về anh không? Em biết mình vô tâm, mình chẳng ra gì…nhưng… Em xin anh đấy, anh trách em giận em thế nào cũng được, anh lạnh lùng với em như trước cũng được, nhưng xin anh đừng không nhìn mặt em được không, hãy cho em được thấy anh đi… Nhất Bảo…
Những giọt nước mắt lạnh lẽo đã lăn dài trên gương mặt của Mai Mai từ lúc nào.
Lần này cả tiếng chó sủa cũng chẳng đáp lại lời cô.
Trái tim Mai Mai thắt lại đau đớn.
Những cơn gió cứ hờ hững thổi qua, mái tóc dài của Mai Mai tung bay trong gió.
Cánh cổng trước mặt Mai Mai vẫn đóng kín.
Mai Mai đứng đó vẫn luôn miệng kêu tên Nhất Bảo, nhưng tiếng kêu cứ nhỏ dần, nhỏ dần… đến khi chỉ còn lại tiếng khóc của cô…
Có tiếng động từ phía bên kia của cánh cổng.
Trái tim Mai Mai đập rộn ràng.
Cánh cửa được mở ra.
– Nhất…
Tiếng của Mai Mai bị hẫng giữa chừng khi cô nhận ra rằng người trước mặt cô không phải người cô chờ đợi.
– Tiểu thư Mai Mai, mời cô vào.
Mai Mai mỉm cười với người đàn ông trước mặt, cô đã từng gặp người này rồi, người này hay đi cùng Nhất Bảo.
Nhất Bảo chịu gặp mình rồi!
Mai Mai bước qua cổng đi vào.
Cô không còn lạ lẫm với khu nhà này nữa, không cần ai nói gì, cô đi thẳng vào tiền sảnh, trong đầu cô luôn có tiếng nói rằng Nhất Bảo đang đợi cô ở đó.
Nước mắt của Mai Mai đã được gió lau khô. Miệng cười của cô chưa được bao lâu thì đã tắt ngóm vì trước mặt cô, người đang ngồi chờ cô ở tiền sảnh không phải Nhất Bảo.
– Bác…
Mai Mai mấp máy. Ông Hàm vẫn nụ cười thân thiện mỗi khi nhìn thấy Mai Mai.
– Cháu ngồi đi.
Mai Mai vẫn đứng như trời chồng.
– Ngồi xuống đi Mai Mai. Ta biết cháu không đến để gặp ông già này.
– Cháu muốn gặp Nhất Bảo. Bác nói anh ấy ra gặp cháu đi.
Mai Mai nói.
Ông Hàm gương mặt chợt co lại, ông nói, giọng không còn hứng khởi như trước.
– C