
con quên thật
– Anh vội vã bước xuống sân, dẫn xe vào phòng khách
– Vân phượng vê `rồi hả mẹ ?
– Tự nhiên lại hỏi một câu, mà lẽ ra anh kho6ng nên hỏi . Ngốc không tưởng . Tự rủa thầm mình ngu, Thái Tuấn đan`h trân mình chịu đựng ánh mắt sắc như dao của me.
– Bà Tâm An trầm giọng:
– Con cũng còn nhớ tới nó hay sao ?
– Thái Tuấn giả lả:
– dù sao, con vẫn luôn coi VânPhượng như em gái của con mà me.
– Nó đâu cần thứ t ình cảm bá vơ của con . Tại sao vậy Tuấn ? Nếu không yêu thương được con bé sao con không nói thẳng từ lúc đầu . Để con bé nuôi hy vọng, từ chối những người đàn ông khác . Con không thấymình có lỗi với Vân Phượng hay sao ?
– Thái Tuấn gãi đầu:
– Con đã nói với mẹ hàng trăm lần, chứ đâu phải mới hôm nay . Rằng con không hề có chút rung cảm trước Phượng . Rằng mẹ đừng nhận bất cứ thứ quàcáp biếu xén nào của gia đình Vân Phượng . Con không thể cưỚi cô ấy, khi con và VP co ”hai lối sống hoàn toàn khác nhau . Mẹ, tại sao mẹ lại ép con ? Mẹ vẫn thường nói, con dâu mẹ sau này phải giản dị, ngoan hiền, hiếu để . VP không phải tuýp congái dễ tuân theo lời người khác
– Bà Tâm An dịu giọng:
– Nó là người có học, lại yêu con tha thiết, con phải hiểu, đưỢc người đàn bà yêu thương hết mình chính là hạnh phúc nhất cuộc đời . Tính nó qủa có se sua, chưng diện . Cũng không thể trách nó được . Xã hội ngày một tiến hóa, gia đình nó có điều kiện . Con gái phải biết cách trang điểm làm đẹp con ạ . Sau này thành vợ chồng con uốn nắn dần tính nết nó . Yêu con, VP chắc chắn sẽ vất bỏ hêt” tât. xấu . để được yên ổn với con thôi
Thái Tuấn hờ hững:
– Ý con đã quyết . mẹ đừng thuyết phục con nữa . Con xin phép me.
– Vưa dợm đứng lên, Tuấn đã phải chau mày bởi giọng nói giận dữ của mẹ:
– Con ngồi lại đã . Mẹ muốn biết, con chê Vp, là do con đã có bạn gái phải không ? Nếu có, hãy đưa về đây gặp me.
– Thái Tuấn bật cười:
– Mẹ Ơi là mẹ, khổ con qúa . COn chưa có ai cả . Nhưng không phải vì chưa yêu ai mà con ép lòng lấy Phượng . Trước sau gì con sẽ tìm được người con gái của con, và cô ấy phải thât. sự hiền thục đoan trang
– Bà Tâm An cười nhạt;
– Con có qúa tin tưởng ở mình không ? Đời bây giờ đốt đuốc tìm được cô gái hội đủ tiêu chuẩn “Công dung ngôn hạnh” e khó đó con
– Thái Tuấn tự tin:
– Khó chứ không phải kho6ng có . Con tin mình sẽ gặp được người con gái ấy
Dứt lời, anh bước thật nhanh về phía cầu thang . khuôn mặt đẹp trai, cương nghị của anh như kín bưng, lạnh lùng, khép kín mọi suy nghĩ của anh vào sâu trong tâm hồn mình.
Chương 7
Như Thạch nhìn chị tủm tỉm:
– Hồi trưa, chị đi đâu vậy chị Hai ?
Như Thủy vẫn dáng mắt vào cuốn đề cương ôn tập hoá học, lầu bầu:
-Mệt mày qúa đi . Biết rồi còn hỏi chi vậy ?
Như Thạch thủng thẳng:
– Tại em thấy lạ . Anh chàng chở chị ngó bộ đẹp trai, phong độ lắm . Anh ta là ai vậy ? Hình như em chưa gặp bao giờ
– Ê nhóc, ở đâu mày nhìn thấy tao vậy hả ?
Vô tình em về ngang quáng cơm, nên thấy
– Thủy bắt bẻ:
– Mày chỉ xạo . Khi không mày đi đâu ra ngoại ô vậy ? Chã lẽ trốn học đi chơi ?
– Như thạch tỉnh bơ:
– Em trai chị không hề biết cúp cua giờ học là gì . Hôm nay tụi em có giờ thể dục ngoài khóa, phải xuống sân tập Phú Lâm tập chạy và ném lựu đạn . Nên em…
– Như Thủy xua tay:
– Tao hiểu rồi . Thât. ra chị Hai mày hôm nay sém chết đây nè . Đành phải mang ơn người ta đó nhóc
– Giơ một chân bị phỏng cho Thạch thấy Thủy đưa tay lên miệng:
– xuỵt ! Cấm la ! Nội biết lại rầy tao nữa
– Như Thạch lo lắng:
– Chị đi thế nào, đễ đến nỗi bị phỏng ?
– Thủy chép miệng:
– Thanh Trà khi không tông đầu xe vô đích người ta . Xe đổ đè lên chân tao . Hên không bị vào bệnh viện . Hồi trưa, anh Cường về ăn cơm không nhóc ?
– Như Thạch gật đầu:
– Ngày mai ảnh bay về HàNội, để hoàn tất hồ sơ của ba . Em nghe nói, ba bị người ta cài hàng vào lô hàng đã có giấy xuất khẩu của ba . Xe hàng lên biên giới không phải một chiếc, mà 6 chiếc xe được Bộ Điện và Than cấp giấy trao đổi hàng với phía Trung Quốc . Xe bị chặn ở Lạng Sơn . Và ba bị kết tội oan
– Như Thủy trầm giọng:
– Tội cho ba qúa . Bao nhiên năm sống liêm khiết, trung thực . Một chốc bỗng mất tất cả, chỉ do qúa tin bạn bè . Chả biết ở trại tạm giam, ba có bị bọn đầu gấu gì đó đánh không ?
– Thạch trấn an chị:
– Chắc không có chuyện ấy đâu . Bởi khu tạm giam đưỢc quy định rõ từng than`h phần phạm tội . Chị đừng lo . Chị phải uống thuốc cho vết thương mau lành, chớ em sợ chị lén vất thuốc đi qúa
Như Thủy bị Thạch lật tẩy, cười nhỏ:
– Trước khác, giờ khác chứ bô.
– Hứ ! Mới đây thôi, chứ xa xôi gì
– Nhưng, lúc ấy chúng ta còn cha mẹ để nhõng nhẽo nhóc ạ . Bây giờ chị quăng thuốc đi, đau mãi không khỏi, chị vòi vĩnh ai chứ
– Giọng Như Thủy như nghẹn lại
Thạch thở dài:
– Chị biết vậy là tốt . Bây giờ em đi học . Em sẽ cố găng về sớm để phụ chị nấu cơm
– Thủy nhìn em trìu mến:
– Đừng lo cho chị nhiều vậy nhó ơi . Chị vẫn ăn ngủ bình thưỜng, thì nồi cơm đâu nặng nề đến nỗi chị không tự nấu được chứ
– Như Thạch đi một lúc, thì bà nội vào nhìn cháu gái đang chăm chú học bài, nội thở dài:
– Học gì thì