
ôi
– Như Thủy ngồi lên sau xe Tuan . Thât. tự nhiên, cô vòng tay ôm lấy eo anh, nghe Tuan cuoi nhỏ:
– Ôm anh chặt vào, kẻo đói bụng, anh chạy xe nhanh lắm đó
Như Thủy không vừa:
– Bây giờ em ứ sợ nữa, vì biêt” anh đâu dại thí mạng em
– Tuấn cuoi thât. tươi, đưa tay kéo Như Thủy vào sát anh hơn
Thoágn cái, chiếc xe vụt qua mặt một chiếc xe ngược chiều . Như Thủy nhăn mặt:
– Tuan bóp mạnh tay Thuy:
– Em nhận ra ai không ?
Cao Cường hả anh ?
– Em không ân hận vì đã đi với anh chứ ?
Như Thủy dằn dỗi:
– Anh học kiểu xóc óc em chi vậy . Em đang ghét Cuong kinh khủng . phải gặp anh ta lúc này, em nghĩ em không con` là em nữa
– Thái Tuấn dịu dàng:
– Anh đùa em thôi . Chứ đời nào anh chịu thu Cao Cường . Em muốn ăn gì ? Cơm hay mì, phở đây ?
– Thuy ậm ừ:
– Em dang đói, ăn không bị trả tiền, gì cũng ăn đuoc tất
Em đáo để lắm
– Đâu phải bây giờ anh mới biết điều đó, đúng không nào
Dừng xe trước môt. quán ăn bình dân, Tuan sánh vai cùng Thuy vào trong, anh từ tốn:
– biết em ghét sự màu mè, phô trượng, nên anh đưa em đến đây . Hy vọng không khí những nơi này hợp với em
– Như Thủy vui vẻ:
– Cám ơn anh đã quan tâm . Em nói trước nha . Ăn vài món nhẹ thôi, đừng gọi bia cho em . Gọi nhiều món, ăn không hết, bỏ đi vừa phí vừa có tội
– Thái Tuấn cuoi nhẹ:
– Em qủa là có tính cách của con gái VN . Anh rât” sung sướng vì đã được em yêu
– Nhìn anh, Như Thủy bật cuoi khúc khích:
– Em không thích đuoc lên mây xanh đâu . Té gẫy cổ mất
Như Thủy cong môi:
– Thủy có giấy báo trúng tuyển đại học rồi, không còn là cô bé nữa đâu anh giám đốc
– Thái Tuấn vẻ tiếc rẻ:
– Ôi chao ! Có chuyện động trời đó ư ? Như Thế là Thái Tuấn bị mất thêm môt. khách hàng xịn . Chán ghê . Thủy này , em đậu trường nào vậy ?
– Như Thủy cắn môi:
– Em và Thanh Trà đậu chung kinh tế . Riêng em thêm trường đại học khoa học tự nhiên – xã hội
Thái Tuấn kêu lên:
– Tuyệt vời . Nhưng em có ý định theo học cả hai trường khôn g?
– Em thích học bên khoa học tự nhiên hơn . Nhưng mọi nguoi trong gia đình đều muốn em học kinh tế, đành tuân thu?
– Tuan thích thú:
– Coi như em chuẩn bị cho tương lai tụi mình có sự kết hợp hòa đồng . Em đúng mẫu nguoi anh đã chọn
– Thuy kênh mặt:
– Cho anh biêt”, Thuy không phảI loại nguoi dễ dàng chịu sự điều khiển ép buộc của ai đâu đó . Anh đừng mong
– Anh sẽ chờ đợi . Sự chờ đợi chắc chắn sẽ cho anh đuoc kết qủa tuyêt. vời nhất
– Thuy cong môi:
– Anh có vẻ tự tin qúa đấy
Trong công việc, biết nguoi biết ta mới chiến thắng, em ạ.
Còn .. tình yêu ?
– Lòng tin tuyêt. đối với nhau
Nhưng…
– Câu nói chưa dứt, Thuy chợt im bặt . Vì một cô gái ăn mặc rất mô đen, đang xăm xăm tiến về bàn cô ngồi , Sau lưng cô ta một anh chàng khá bảnh bao, lọt lọt theo sau
– Anh Tuan ! Không ngờ ông giám đốc một công ty tiếng tăm, lại chịu ghé quán ăn bình dân này . Chào cô
– Cô gái nói thật khiêu khích Tuan, rồi quay sang buông câu chào Như Thủy
– Thái Tuấn cau mày:
– Thế còn em ? Sự hiện diện của em ở những nơi này mới đáng ngạc nhiên đấy Vân Phượng . Đàn ông tụi anh ít mày mè, thích đâu ghé đó à
– Vân Phượng cong môi:
– Anh hay thật, tan việc không về nhà để bác cứ lo lắng mãi . Giới thiệu cô bé cho em làm quen đi
– Thái Tuấn nhếch môi:
– Tốt nhất em nên về bàn mình . Kẻo anh chàng vệ sĩ của em nổi giận, anh phải lãnh đủ mọi phiền phức . Chuyện gia đình anh, không cần em phải nói đâu
– Vân Phượng không vừa:
– Hắn chẳng là gì của em cả . Buồn thì cặp cho có bạn để đi ăn, đi nhảy . Bây giờ gặp đuoc anh, em cho hắn bai
– Thái Tuấn lạnh băng:
– Em nói năng phải cẩn trọng đừng để nguoi ta coi thường mình . Rất tiếc, anh đã có bạn, tụi anh có việc gấp phải đi
– Vân Phượng Tức tối:
– Anh không đuoc dối xử với em như vậy . Mẹ anh sẽ không tha thứ cho anh đâu
– Anh tự biết lo cho cuộc sống của mình . Vì anh lớn rất lâu rồi . Chào em, chúng ta về thôi
Kéo tay Như Thủy thât. di u dàng, anh ân cần:
– Chúng ta đi dạo ngoài xa lộ nha em
– Như Thủy áy náy:
– Anh à, hay chúng ta cứ ngồi đây . Để chị ấy buồn, em khó xử qúa
– Tuan cương quyết:
– Em đừng ủy mị như thế Thuy ạ . Không có chúng ta, Vân Phượng vẫn có nguoi dẫn đi ăn, đi chơi . Em không biết Phuong có giá thế nào đâu
– Vân Phượng cay cú:
nếu đổi được cái mã tiểu thư khuê các của mình chỉ để đuoc anh nâng niu ân cần . Phuong bất kể giá phải tra?
– Tuan nhún vai:
– Sẽ có dịp tôi mời em một bữa thật ra trò . Bây giờ, thì xin lỗi nha
Bằng động tác dứt khoát . ANh choàng tay qua vai Như Thủy, dìu ra ngoài . Dẫu không quen, Thuy cũng phải c hịu đựng . Cô không thể làm mất mặt anh trước cô gái kênh kiệu này ! Gât. đầu thay lời chào Vân Phượng, Như Thủy ngẩng cao đầu bưỚc đi
– Dọc đường, Như Thủy hỏi Tuan:
– Cô ấy có vẻ rất đuoc lòng mẹ anh, đúng không ?
Tuan nheo mắt:
– Đúng hay sai, đâu ăn nhằm gì tới tụi mình . Em không cần phải nghĩ nhiều về Vân Phượng
– Mẹ anh sống ở SG hay nơi khác ?
Ở đây, trong môt. biêt. thự kín cổng cao tường . Kín như những suy nghĩ của bà về đạo đức, phẩm hạnh môt. con nguoi
– Còn ba anh ?
Ba tôi mất lâu rồi
– Thuy