
g thể nói ngay cho anh biết. Bởi thực tế, cô cũng chưa hiểu nhiều về anh mà. yêu làm chi cho thêm rắc rối, suy nghĩ đâu đâu, muốn điên đuoc. Thật chán.
Chương 20
– Ở nhà mãi cũng buồn, Như Thủy quyết định tìm cho mình môt. việc làm để khỏa lấp thời gian
– Vừa nghe cô nói, ông Tấn Tài đã gạt phắt:
– Con không phải làm lụng gì cả . Nghĩ ngơi cho khỏe, hoặc muốn thay đổi không khí con có thể lên Đà Lạt . Căn nhà của chúng ta cả năm nay vắng vẻ . Con lên đấy chơi hết hè về đi học
– Như Thủy nhăn nhó:
Con lớn rồi mà ba . Phải tập lao động cho quen . Lỡ khi sa cơ lỡ vận, còn biết việc để kiểm sống với người ta
– Ông Tấn Tài lắc đầu:
– Ba không bao giờ để sai lầm thêm lần nừa đâu . Bây giờ chúng ta cứ sống bằng đồng lương của ba, vẫn dư dật . Việc của con là phải học . Hay con muốn ra với nội không ?
– Nói câu này, khuôn mặt ông Tài như rạng rỡ hẳn lên . Như Thủy thừa biết cô đang nghĩ gì, khi muốn cô đi Hà Nội . Phải chi đừng có Cao Cường, thì hè này cô thât. sự vui vẻ ngoài Ha Noi . Bãi biển Đồ Sơn và Hạ Long có nhiều điểm quyến rũ hơn bãi tắm Vũng Tàu . Nước ngoài đó xanh hơn, vài cát cũng trắng hơn . Nhất là biển Hạ Long, những chuyến du thuyền ra các hang động nằm giữa mặt biển, luôn là nỗi đam mê cuốn hút cô
– Con nghĩ gì vậy ? Đồng ý thì ba đăng ký vé máy bay cho hai chị em luôn
– Như Thủy lắc đầu:
Nếu ba không đồng ý cho con đi làm . Con sẽ lên đà Lạt, dù con rất muốn đuoc gần nội
– Con ngại Cao Cường à ? Tránh trời khong khỏi nắng đâu con gái . Bà nội vẫn luôn nhắc nhở ba . Thủy nè, thằng Cuong còn ở đây, sao hổm rày ba khong thấy nó ghé . Hay con có nói gì khiến nó tự ái không con ?
– Như Thủy nhăn mặt:
– Nguoi ấy mà biết tự ái, tự trọng sao ?
Ôi ! Con bé này ? Nói năng gì kỳ vậy . Dẫu sao cũng nhờ cậu ta, ba mới đuoc tự do
– Như Thủy cao giọng:
– Mọi nguoi ai cũng nói vậy, để tự buôc. mình vào sự Ơn huệ luẩnquẩn với anh ta . Con thì nghĩ khác . Bản thân ba trong sạch, chớ nếu ba có lỗi, anh ta cũng không tài thánh gìgỡ tội cho ba . Hơn nữa, nếu anh ta khong nhận việc bào chữa cho ba, vì văn phòng luật sư vẫn còn nhiều nguoi khác . Con không muốn bị trói buộc vào nợ Ơn nghĩa ấy qúa nhiều . Trong lúc chúng ta đâu có nhờ không anh ta ?
– Ông tấn Tài nhìn con:
– Nói cho ba nghe xem, con và cậu ta đã có vấn đề gì ?
Như Thủy bặm môi:
– Cao Cường là nguoi đầy tham vọng . Anh ta muốn vào SG, nên bằng mọi giá lấy cho đuoc điểm với nội . Thực chất, anh ta không hề yêu con . Anh ta rât” giỏi che giấu chân tướng của mình . Nên vào đây cả tháng anh ta co ”nguoi con gái khác, cô này làm nghê mô giới, chào hàng điện tử, giàu, sống độc thân . Và Cuong đã sống với cô ấy như vợ chồng
– Ông Tấn Tài kêu lên:
– Ba khong tin , thằng ấy lại dám dối trá với gia đình chúng ta . vì mẹ cậu ta rất qúi nội con . còn nữa, từ đâu con có
Như Thủy mím môi:
– Tôi quên mất lời đề nghị của chị rồi . Tôt” nhất, chi nên nói chuyện với Tuan, chắc chắn anh ta sẽ giúp chị có câu trả lời đúng nhất
Giọng Vân Phượng cố nén:
– Tôi đã thưa chuyện của em với bác An . Bà ấy giận điên lên, dùng toàn những danh từ không mấy hay ho để chửi em . Là người có học, lý nào em chịu cúi đầu tuân thủ sự khắc nghiệt của bà ấy
– Như Thủy gằn giọng:
– Cám ơn chị đã có nhã ý tốt . Tôi cũng đang định tới thăm bác ấy môt. lần
Để van xin bà ấy rủ lòng thương à ? Vô ích thôi em gái ạ . Trái tim bà Tâm An đóng băng lâu rồi . Tốt nhất em cứ tránh mặt Thái Tuấn . Mọi việc sẽ bình yên em a.
– Xin lỗi, tôi không dư thời gian để nói những điều tầm phào vô nghĩa
– Vân Phượng rối rít:
– Nè nhỏ, đừng bỏ máy vội vã thế, chị muốn em phải lấy làm hân hạnh vì có một nguoi quen là chị . Giữa hai thế lực đia. vị cuộc đời, chắc chắn bà Tâm An sẽ chọn chị thôi . Khi nào “*** chê cứt, con nguoi mới chê của” đúng không ? Ai dại khờ vứt bỏ môt. cục vàng để nhặt về môt. hòn đá chứ
– Tai Như Thủy như ù đi . Cô nghe những câu nói ong óng của Vân Phượng bên tai mà ngán ngẩm . Dứt khoát cô đặt mạnh máy xuống bàn
– Thanh Hằng tò mò:
– Chị Thuy, ai làm cho chị giận dữ nhiều vậy ? không phải là “chàng vải sợi” chứ ?
– Như Thủy hờ hững:
– Không phải Tuan . Một đứa bạn gái thích chọc giận chị đấy thôi
– Cô bỗng hỏi một câu thât. ngố:
Lâu n ay Hằng có ghé nhà Huy không ?
– Thanh Hằng tủm tỉm:
– Em ghé thường xuyên . Vì bà ngoại của em cũng là bà nội của anh Huy . Chị Thuy biết không . Nhỏ Tú đeo anh Huy kinh khủng . làm như không có anh Huy em, nó không lấy đuoc ai vậy . Điều này chả đem lại thuận lợi nào cho nó, còn khiến ông Huy bất mãn ghét nó thêm . Em không hiểu nổi, tại sao đàn bà cứ phải lụy vì tình như thế
– Như Thủy nhún vai:
– Gì chứ, mấy vụ đó, chi Hai vô can . Thế bây giờ Huy ở nhà làm gì ?
– Ông Huy đi Đà Lạt mất tiêu rồi chị Ơi . Gần cả tháng rồi, bà Tú muốn điên lên đó
– Cẩm Tú đi Đà Lạt cũng đuoc vậy ?
Để làm gì ? Ông Huy đâu có ở đâu cố định . Tính ông ấy xưa nay thích đi tìm cảnh đẹp, những cành hoa rừng lộng lẫy . Trời tìm đuoc ông ấy giữa than`h phố Đà Lạt đầy sương mù
– Nhóch Thạch ló đầu ra, kêu inh ỏi:
– Hằng, vô đây a