
m An đi nhanh xuống bếp, vài phút sau bà đã quay ra, với ly trà trên chiếc khay bằng bạc
Ông Tài trầm trồ:
– Bà có gian phòng khách đẹp thật, qủa khong hổ danh nguoi đẹp đô thành có bàn tay vàng
Bà Tâm An vui vẻ kể:
– Bàn tay gây lên nỗi kinh hoàng cho giặc thì có . Ngày ấy tôi treo giá mấy triệu đồng cho ai bắt ai bắt hoặc giết được tôi cơ đấy
– Cuối cùng chỉ ông Hùng là bắt giữ đuoc chi.
Nhấp một ngụm trà, ông Tài khen ngay:
– Lâu lắm ròi, tôi mới đuoc uống ly trà thơm thế này
– Như sực nhớ, ông Tài khẽ hỏi:
– Cháu Tuấn đâu, sao tôi không thấy ?
Bà Tâm An lắc đầu:
– Nó đi suốt ông ạ, hồi nó còn nhỏ mình còn duoc quấn quýt bên con . Bây giờ nó lớn, mình đâm ra nhàn hết mọi việc
– Năm nay nó bao nhiêu tuổi rồi bà ?
– Cũng hai bảy tuổi . Cái tuổi mà ngày xưa chúng ta thành gia thất, ai mau mắn cũng duoc vài đứa nhóc . Vậy mà bây giờ tụi nó chẳng cần suy nghĩ
– Chị đã tìm cho nó đám nào chưa ? Đàn ông sự nghiệp vững vàng như Thái Tuấn, nên co ”một cô vợ nữa mới duoc chị a.
– Bà Tâm An rầu rĩ:
– Tôi khong giấu gì ông, tôi có nguoi bạn cùng quê, bây giờ ông Nguyện là tổng giám đốc ngân hàng miền nam . Ông ấy có môt. đứa con gái duy nhất, con bé dễ thương, có học thức đàng hoàng, tôi muốn chọn con bé cho Thái Tuan . Nhưng nó khong chịu . Tôi bực muốn bệnh đấy ong
– Ông Tài quan tâm:
– Nó có bạn gái rồi ? Hay có lý do nào khác ?
– Ôi trời ! Ngày trươc” con bé thường ở luôn nhà tôi, nhờ Thái Tuan kèm cho học . Hai đứa cũng quấn quít nhau vì thế con bé khong quen thêm ai cả . Bây giờ tôi nói ý định muốn cưới con bé cho nó, nó một hai khong chịu, lý do chỉ là: Con và Vân Phượng khong hợp tínmh, con khong yêu cô ấy . Tôi thật hết cách
– Ông Tài dọ dẫm:
– Vậy bà tính sao ?
Bà Tâm An lắc đầu:
– Tôi đưa cả ra câu doạ, ngoài con bé ấy nhất dịnh tôi khong chấp nhận ai vô nhà này . Nhưng nó cũng tỉnh bơ
– Tôi nghĩ, chưa chừng cháu tuan đã có nguoi yêu ?
– Hả ? Có nguoi yêu ư ? Sao nó khong đưa về để tôi coi mặt . Bạn gái nó khong đếm hết đâu ông ạ . Nên tôi chẳng yên lòng chút nào, nếu tôi khong đuoc tự mình lo cho nó
– Thôi mà chị . Thời của tụi mình cổ lỗ sĩ hết rồi . Bọn tra bây giờ làm giỏi, chơi cũng giỏi . Tôi nghĩ cháu Tuan ắt đã có bạn gái . Đàn ôgn tụi tôi, tôi đã đi qua đoạn trường ấy , tôi biết khong dừng chân thì thôi . Khi đã muốn lập gia đình, nhất thiết cô gái mình chọn phải đàng hoàng tử tế
Thì Vân Phượng nó cũng xinh xắn, giỏi giang mà ông
– Ông Tài nhìn bà Tâm An:
– Tôi hỏi thiêt. bà nhen: Nếu thằng Tuan yêu môt. cô gái nghèo hơn cô gái bà chọn cho nó . Liệu bà có chịu không ?
– Bà Tâm An chậm rãi:
– Không phải tôi ham gia đình con bé kia giàu đâu . Cũng vì tin`h nghĩa cả thôi . Ngày trước tụi mình cũng nghèo như tổ đỉa chớ gì . Ăn thua là tính nết con nguoi đó anh
– Ông Tài hóm hỉnh:
– Tôi quên mât” chị có môt. Ôgn qúi tử, nếu nhớ, tôi dám uống rượu hẹn trước chị trông dùm con bé nhà tôi
Bà Tâm An vui vẻ:
– Anh nói tôi mới nhớ, hôm rồi mẹ con tôi đi chùa dưới Đại Tùng Lâm, tôi gặp con gái anh . Chẳng rõ từ bao giờ tụi nó quen nhau anh ạ . Con gái anh xinh thiệt, nhìn hiền hậu, dễ thương lắm . Nét mặt con bé say có hậu nhiều
– Ông Tài thủng thẳng:
– Má tôi, bà nhắm nhe cho cháu gái một đám tận Hà Noi . THằng nhỏ cũng con nhà có ăn có học, làm luật sư, cha chêt” lâu rồi, ở với mẹ . Bà mẹ khong lấy chồng nuôi con ăn học thành tài . Má tôi mến tính thằng nhỏ, muốn nhận làm rể . Rốt cuộc con gái tôi nó phản đối dữ quá chị ạ . Tuổi trả bây giờ khong dễ dàng như thời chúng ta đâu
– Bà Tâm An chơt. nói:
– Tôi biêt” cớ sự này, hồi trước hỏi con gái anh cho rồi . Cũng lạ, hai đứa có vẻ qúi mến nhau lắm
– Ông Tài lơ đễnh:
– Ôi Thôi ! Tôi nghe con bé kể rằng nó có nguoi bạn bị ép lấy vợ, hệt như n ó vậy, bà mẹ bạn nó tuyên bố: Nếu con trai bà khong chịu cưới cô gái bà mẹ chọn, thì đừng hòng bà chịu cưới đứa nào khac” . Chả lẽ là chị ?
– Bà Tâm An nhôt. nhạt:
– Khi tức thì nói cho nư giận . Chớ nghĩ lại thấy con lại thương . Suốt ngày lo làm ăn, về nhà còn bi .ràng buộc, nó ức lòng, nó cãi mình là đúng . Chắc rồi tôi cũng đành mặc nó, ưng ai tôi gả . Sướng khổ tụi nó chịu, khỏi cấu xé đến mình anh ạ . Chỉ ngặt, tôi lỡ hứa với nguoi ta, bây giờ bỏ cũng tội con bé . Phải chi nó hư hỏng, thì dễ ăn nói…
– Ông Tấn Tài cuoi cuoi:
– Thôi, chị cứ kệ bọn trẻ . Viêc. lớn nhất như làm ăn buôn bán, nó còn chỉ đạo đuoc mấy trăm nguoi . Nhất định thái Tuấn sẽ tìm đuoc cô gái của riêng nó
– Ông chợt hỏi:
– Lâu nay bà có tin gì của chú Út của thằng Tuan khong ?
Bà Tâm An cắn môi:
– Ông chưa biết, chị em tôi đã gặp lại nhau à ? Bây giờ chú Bảy cũng ở ngoài Ha Noi làm việc ở bộ côgn nghiệp nặng . Hôm rồi chú nó mới vô thăm tôi đấy
– Ông Tai buồn bã:
– Chắc nguoi vô tình nhât” trong đám bạn duy nhât” chỉ có tôi . Cũng vì mải mê làm ăn, tôi quên hết mọi nguoi . Tôi đánh mât” vợ mình cũng vì tôi vô tình khong trách nhiệm là vậy
– Bà Tâm An động viên ông mà như nói với chính mình:
– Con nguoi ai cũng có phần số cả đó anh Tư . Nếu khong thế, làm sao ôgn Hùng nhà tôi đuoc nguoi ta cứu sốn