Snack's 1967
Anh sẽ phải yêu em

Anh sẽ phải yêu em

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322772

Bình chọn: 9.00/10/277 lượt.

i Tử Hiên đã đến trước mặt.

Chào hỏi qua, vài người bắt đầu phân công đem đồ trên mặt đất lên xe lửa, bọn họ nằm giường cứng, bốn người trong Câu lạc bộ, ngoại trừ Sài Tử Hiên, Trương Hạo, còn có Phan Thiệu cùng Chu Hàn, người trẻ tuổi ở cùng một chỗ, rất dễ hòa đồng, hơn nữa Trương Hạo cùng Phan Thiệu lại nói nhiều, chốc chốc là có một tiết mục, chọc Hiểu Kỳ cười đau bụng.

Nói mệt, mấy nam sinh bá vai nhau ra ngoài hút thuốc, Trần Hiểu Kỳ cũng đi theo góp vui, Manh Manh lúc này mới nhìn ra, Trần Hiểu Kỳ cùng Phan Thiệu có một chút ý tứ, cũng không biết hai người này sao lại có dính dáng.

Dường như biết nghi hoặc của cô, Sài Tử Hiên nói: “Phan Thiệu cũng là thành viên Hội sinh viên.” Giọng của Sài Tử Hiên khác hẳn Ki ca ca, giọng của Ki ca ca có chút tục tằng, có chút trầm thấp, nhưng vô cùng có lực, ngắn gọn mà có lực, hơi giống cha cô, nếu hét xuống mặt đất, có thể khoét ra một cái hố, là quân nhân điển hình.

Mà giọng Sài Tử Hiên lại rất trong, giống con người anh, rất dễ nghe, Manh Manh nghĩ nếu anh cất tiếng hát, hát cái loại tình ca đau khổ, sẽ vô cùng có hương vị, không giống Ki ca ca của cô, cất giọng vĩnh viễn cứng rắn như đao, không có chút mềm mại nào.

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên tấm màn bằng lụa trắng, dừng trên gương mặt trắng nõn của cô, cơ hồ có thể thấy mạch máu màu xanh cùng lông tơ tinh tế dưới làn da cô, cô hơi hơi cúi mắt, lông mi thật dài men theo vành mắt tạo thành độ cong duyên dáng, che khuất con ngươi sáng trong như ngọc, giống như cánh chuồn chuồn rung động, cùng khóe miệng xinh đẹp nhấc lên, không khỏi mang theo vẻ bướng bỉnh, khiến cho vẻ xinh đẹp của cô nhất thời như có sinh mệnh.

Sài Tử Hiên cảm thấy, Manh Manh mỗi lần đều khiến anh thật kinh diễm, trước đây lúc nhìn cô mặc một thân lễ phục ngồi trên sân khấu kéo đàn cello, anh cảm thấy, cô là nữ sinh tao nhã nhất trên thế giới, trên núi, cô đối với mưa to vẫn có thể cười tươi, Sài Tử Hiên cảm thấy, đời này sẽ không tìm thấy nữ sinh thứ hai dũng cảm như thế, loại dũng cảm này thắp sáng tươi đẹp, kinh tâm động phách.

Mà lúc này, Sài Tử Hiên lại cảm thấy cô rất an tĩnh, cái loại an tĩnh như nước Giang Nam, giống như bóng hoa trong nước, xinh đẹp trong suốt có chút hư ảo, mà trên môi cô lại mang vẻ tươi cười nghịch ngợm, khiến Sài Tử Hiên bất giác say mê càng sâu…

Manh Manh phát hiện, phía đối diện nửa ngày cũng chưa có thanh âm, ngẩng đầu nhìn vào mắt Sài Tử Hiên, con ngươi của Sài Tử Hiên rất đen, vì vậy có vẻ đặc biệt thâm thúy, không giống Ki ca ca, mỗi khi Manh Manh nhìn Ki ca ca, đều có thể từ trong mắt anh thấy được bóng dáng chính mình, rất rõ ràng.

Ki ca ca càng sẽ không giống Sài Tử Hiên, bị cô nhìn thì lập tức né tránh, Manh Manh không khỏi có chút mếu máo, cô phát hiện, mình hơi nhớ Ki ca ca, tuy rằng vài ngày trước, trước khi Ki ca ca đi, cô còn nháo anh mấy ngày, nhưng lúc này cô vẫn như cũ không ngừng nhớ anh, đoán anh hiện tại ở nơi nào, làm cái gì, có giống như mình, cũng nhớ cô…

Sau một lúc lâu Sài Tử Hiên mới nhìn lại, lúc anh nhìn lại, mấy người Trương Hạo cũng trở lại, la hét ầm ĩ chơi bài, đấu chủ(từ này ta không hỉu), Manh Manh chơi với bọn họ cảm thấy mệt mỏi, trèo lên giường cứng, đeo tai nghe điện thoại, từ từ nhắm hai mắt mà ngủ, những người khác vẫn tiếp tục chơi.

Sài Tử Hiên hơi nước đầu, nhìn bóng lưng Manh Manh mà ngẩn người, không biết bao lâu, vài người cũng mệt mỏi, về chỗ của mình nằm xuống, Trương Hạo nghiêng đầu nhìn thấy bộ dạng này của Sài Tử Hiên, không khỏi thấp giọng cười: “Thế nào? Lão đại, sẽ tiến tới chứ, trước kia mình thấy cậu còn cứu được, từ khi trên núi trở về, cậu đã bệnh nguy kịch, nếu đã vậy, nắm chặt một chút, trực tiếp cưới về, đàn em có thể gả vào nhà cậu, cả đời ăn ngon mặc đẹp, cũng là thỏa đáng …”

Chương 11: Chương11

Nhà của Trần Hiểu Kỳ ở một thôn nhỏ dưới chân núi lớn vùng Xuyên Thiểm, mấy người bọn họ xuống xe lửa, ngồi ô tô thêm hai giờ, sau khi xuống xe lại đi xe bò, đừng kinh ngạc, thật sự là xe bò, con bò già vừa đi vừa dạo chơi này, đem chiếc xe lay động như là nước sôi.

Ông lão đánh xe khoảng sáu, bảy mươi tuổi, chỉ nói tiếng địa phương, cùng Trần Hiểu Kỳ mỗi người một câu nhàn nhã tán gẫu, nhóm người Sài Tử Hiên dấu chấm hỏi đầy đầu, một chữ nghe cũng không hiểu được, Manh Manh cũng chỉ hiểu tiếng được tiếng không, từng đi theo cha đến Tứ Xuyên, nhưng Tứ Xuyên rộng lớn, cách một dãy núi, tiếng nói của hai bên sẽ không giống nhau, huống chi bên này lại ở gần Thiểm Tây, tiếng nói nhiễm dày đặc ngữ điệu vùng tây nam.

Trần Hiểu Kỳ quay đầu, nhìn thấy mấy đàn anh mặt bị bụi tốc vào ho khụ khụ, Trương Hạo thậm chí ôm ngực ho khan từng trận, không khỏi cười thầm, nhờ ông lão đánh xe đi chậm một chút, ông lão cười cười, xe chậm lại, mọi người liền cảm thấy thư thái hơn.

Qua một cái dốc thoải thật dài, liếc mắt nhìn thấy phía trước rộng mở trong sáng, phóng tầm mắt ra xa, có thể thấy được từng cụm dãy núi xanh um tươi tốt, dõi mắt chỗ nào cũng thấy tiếp theo triền núi là triền núi, xa tận ngút ngàn.

Ông lão đánh xe đột nhiên hát lên một khúc dâ