Disneyland 1972 Love the old s
Anh sẽ phải yêu em

Anh sẽ phải yêu em

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322690

Bình chọn: 9.5.00/10/269 lượt.

ốn gả cho Ki ca ca, thì không thể tham gia quân ngũ, cha cô dạy rằng, làm việc gì, nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tốt nhất, cô mà tham gia quân ngũ, tuyệt sẽ không làm văn công, cô cũng muốn giống cha, làm một người đứng ở vị trí cao nhất, nếu như vậy, Ki ca ca làm sao bây giờ?

Manh Manh cũng từng muốn theo cô của cô kinh doanh, nhưng về sau lại nhìn thấy cô của cô quá bận rộn, cũng đánh mất ý niệm trong đầu, cuối cùng lựa chọn học báo chí, có người từng nói, phóng viên cùng quân nhân công việc có chút giống nhau, cô không vào trường Quân báo, mà vào trường đại học địa phương, mới quen biết Trần Hiểu Kỳ.

Trên người Hiểu Kỳ, Manh Manh thấy được một loại tâm tính trong khốn cảnh vẫn dứt khoát lạc quan hướng về phía trước, Hiểu Kỳ là nữ sinh đáng tôn trọng kính nể, trên người cô loáng thoáng phẩm cách mà người ở thế hệ cô không dễ nhìn thấy, cho nên càng đáng quý trọng.

Bởi vì rất rõ tính cách của Hiểu Kỳ, cho nên khi cô hỏi, Manh Manh khẳng định là có chuyện, Manh Manh ngẩng đầu nhìn cô nói thẳng: “Cần mình giúp gì thì nói thẳng, quanh co lòng vòng không phải tác phong của bạn.”

Trần Hiểu Kỳ phụt cười một tiếng, nâng tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình bất mãn nói: “Manh Manh, đã có ai nói với bạn, mỹ nữ quá thẳng thắn sẽ không tốt, tổn hại hình tượng mỹ nữ.”

Manh Manh trợn trắng liếc mắt, bút trong tay vạch ra một vòng tròn: “Bớt nói nhảm vài câu đi.” Trần Hiểu Kỳ cười hắc hắc: “Chính là, bạn không phải thích leo núi sao, mình cho bạn biết, ngọn núi quê mình bạn chưa thấy qua, cũng chưa được khai phá, gió lạ bốc lên, đất đá di động…”

Manh Manh đưa tay ngăn cô lại: “Được rồi, có phải ‘Bình văn’ đâu, nói ý chính.” Trần Hiểu Kỳ nói chưa hết ý nháy mắt mấy cái: “Người ta còn chưa nói hết tư tưởng trong lòng, bạn đã sốt ruột muốn nghe nội dung chủ yếu, ý chính là, bạn nếu thích leo núi, không bằng đến quê mình! Vả lại, đi với mình, tiện tay giúp mình mang vài thứ, có hơi nhiều, mình có chút khó khăn…” Không đợi Manh Manh cự tuyệt, Hiểu Kỳ đột nhiên ghé sát vào cô thấp giọng nói: “Mình biết, mình biết, Sài đại tá định rủ bạn đi Tây tạng, nhưng mà năm nay bạn không cần suy nghĩ, mình mới vừa từ Hội sinh viên nghe được, chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự trong tháng bảy, thời gian hơi cận, đi Tây Tạng rất khó.”

Manh Manh không khỏi nở nụ cười: “Bạn nghe ngóng rất cụ thể.” Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, dù sao nghỉ hè cô cũng không có chuyện gì, lại là lúc các quân khu tụ họp diễn tập lớn, Ki ca ca chắc sẽ bề bộn nhiều việc trong mấy tháng, không đếm xỉa tới cô, hơn nữa, cha cô hiện nay đang ở Xuyên Thiểm(Đồng Xuyên – Thiểm Tây), Phương Tuấn nghỉ hè không thể quay về, cô dù sao cũng phải về thăm nhà một chút, tránh để mẹ cô nói chị em bọn họ không có lương tâm.

Thật ra cô cùng Phương Tuấn là bị cha mình đá đi, cha rất phiền vì chị em bọn họ ở trước mặt sẽ quấy rầy vợ chồng hai người ân ái, Manh Manh hâm mộ nhất chính là cha mẹ cô, từ khi cô còn nhỏ, đã thấy cha mẹ cô yêu thương nhau đến buồn nôn.

Đừng nhìn cha cô bên ngoài là một nam nhân mặt sắt, trước mặt mẹ cô, nói chuyện cũng giảm xuống mười sáu độ, nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ dỗ dành, xót thương, cưng chìu, có đôi khi bọn họ thật là nhìn không nổi, hơn nữa, cô đối với Tứ Xuyên có cảm tình nhất định, lúc trước ở đây một thời gian dài, về sau cha lại bị điều đi, giằng co chừng mười năm, cha lại được điều trở về.

Nghĩ đến đây, Manh Manh gật gật đầu: “Được, cùng bạn đi xem thôi.” Trần Hiểu Kỳ hoan hô một tiếng: “Manh Manh, mình biết mà, rủ bạn là đúng nhất.”

Manh Manh đã đáp ứng, nhưng ở nhà ga, nhìn thấy mấy cái ba lô to như vậy cùng với một núi sách được cột chặt, không khỏi ngạc nhiên: “Hiểu Kỳ, đây là có hơi nhiều mà bạn nói đó hả? Đừng nói mình và bạn, cho dù thêm hai người nữa, cũng không thể mang hết.”

Hiểu Kỳ cười hắc hắc: “Ai nói chỉ có mình và bạn, còn có người khác nha!” Nói xong, xông đến phía sau Manh Manh trên mặt tràn ra một nụ cười tươi, nhiệt tình vẫy tay hô to: “Anh Sài, anh tới rồi.” Manh Manh quay đầu, Sài Tử Hiên cùng nhóm người trong Câu lạc bộ đi tới.

Manh Manh bỗng nhiên hiểu được, vì sao khi cô nói với Sài Tử Hiên, năm nay không thể đi Tây Tạng, thái độ của Sài Tử Hiên chính là thần bí cười cười.

Manh Manh khẽ nhíu mày, ghé sát vào bên tai Trần Hiểu Kỳ nói: “Bạn nhờ đàn anh giúp sao?” Trần Hiểu Kỳ vội vàng giơ lên hai tay: “Mình không có, mình thề…” Bỗng nhiên giả dối cười: “Mình chỉ nói với đàn anh trong Hội sinh viên, năm nay bạn muốn cùng mình về quê mà thôi, bạn biết đó, hội trưởng của chúng ta có quen biết anh Sài, cho nên…”

Manh Manh trợn trắng liếc mắt: “Trần Hiểu Kỳ bạn thật là…” Trần Hiểu Kỳ thấp giọng nói: “Có gì không tốt, anh Sài có ý với bạn, người mù cũng thấy được, chuyện của hai người truyền khắp nơi! Nếu thích hợp, tài tử giai nhân chẳng phải sẽ thành một giai thoại sao.” Manh Manh trừng mắt nhìn cô liếc một cái, tức giận nói: “Trần Hiểu Kỳ, bạn làm bà mai luôn đi.”

Trần Hiểu Kỳ cười hắc hắc: “Trường học không có môn này, bằng không, mình nhất định ghi danh đầu tiên.” Manh Manh chưa kịp nói thêm gì, Sà