
Anh sẽ phải yêu em
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 322912
Bình chọn: 8.5.00/10/291 lượt.
ửa điên cuồng toát ra, cái loại nhiệt lực này giống như có thể tổn thương hết thảy, cô làm sao có thể là thiên sứ nhỏ nhu nhược đáng yêu, Thiệu Tình không khỏi có vài phần châm chọc liếc nhìn Phùng Ki, ánh mắt Phùng Ki hơi trầm xuống, cảnh cáo ra tiếng: “Manh Manh…” Khóe môi hơi mím, lại không rõ ràng hơi hơi nhếch lên một độ cong nhạt nhẽo, đáy mắt kinh diễm chợt lóe rồi biến mất.
Manh Manh rốt cuộc không thể hình dung được, cô bỏ mẹ xinh đẹp chạy tới bồi Ki ca ca, thế nhưng lại thấy một màn như vậy, suýt nữa tức giận bùng phát, còn chưa vào phòng bệnh chợt nghe thanh âm của Thiệu Tình bên trong, mặc dù tiếp xúc với Thiệu Tình chưa lâu, nhưng trí nhớ về Thiệu Tình lại khắc sâu, hơn nữa thanh âm Thiệu Tình nói chuyện, chất giọng thực đặc biệt, rất mềm mại rất nhỏ nhẹ, thời điểm cô chậm rãi nói chuyện, sẽ khiến cho người ta cảm nhận một loại mềm mại đáng yêu nói không nên lời, thực nữ tính.
Trước kia Manh Manh nghe qua vô số lần cô ta cùng Ki ca ca nói chuyện, thời điểm cô ta nói chuyện, ánh mắt Ki ca ca không khỏi tự động mềm mại đi, loại mềm mại này quả thực giống một phen đem đao cùn, giống như từng đao đem cô lăng trì.
Manh Manh thừa nhận chính mình rất nhỏ nhen, đối với khoảng thời gian Thiệu Tình cùng Ki ca ca quen nhau, tương đối để ý, phỏng chừng cả đời không có khả năng tiêu tan.
Ánh mắt của cô dừng trên tay Thiệu Tình, lóe lóe, Thiệu Tình bỗng nhiên cảm thấy, cả người mình có chút lạnh, tiểu nha đầu khó đối phó này, Thiệu Tình rất rõ ràng, hơn nữa đã biết gia thế bối cảnh của cô, Thiệu Tình dù có đầu thai thêm tám trăm lần cũng vô dụng, cho nên nói, thượng đế thật sự rất bất công, có người sinh ra cái gì cũng có, dung mạo, gia thế, địa vị, quyền lợi, tình yêu, ví như Phương Manh Manh, có người lại cần phải tự mình phấn đấu, hơn nữa là phụ nữ, vất vả gian nan không cần phải nói, trong lòng chua xót chỉ có tự mình biết mà thôi.
Giờ khắc này, trong lòng Thiệu Tình ghen tị tới cực điểm, đã bất đắc dĩ trôi đi, từ khi biết gia thế Phương Manh Manh, Thiệu Tình liền suy nghĩ cẩn thận, năm đó từ trên trời rơi xuống một cơ hội, căn bản không phải là vận khí của cô, mà là vì muốn cô cùng Phùng Ki chia tay, đem cô đuổi đi thật xa, chuyện này đối với Phương Manh Manh mà nói, quả thực dễ dàng.
Nha đầu kia xảo trá đã đến độ không thể tưởng tượng, chẳng qua tiểu nha đầu tuy rằng tâm cơ sâu sắc, nhưng dù sao tu luyện chưa lâu, trước mắt Phùng Ki cô ta lại lộ ra cảm xúc không thể che giấu.
Cô trương ra địch ý, khiến Thiệu Tình biết, Phùng Ki đối với chính mình còn có một chút tình cảm, bằng vào tình cảm đó, có lẽ sẽ cho cô một chút lợi ích, ít nhất, chuyện em trai cô có thể giải quyết tương đối hoàn mỹ. (tim mụ này đúng là đen như đáy nồi, :(, hừ, ta khinh)
Nghĩ đến đây, Thiệu Tình đứng lên, dùng ngữ khí rất thân thiết quen thuộc chào hỏi: “Manh Manh, đã lâu không gặp…” Ánh mắt Manh Manh liếc qua Ki ca ca cảnh cáo, bĩu môi miễn cưỡng tràn ra một nụ cười tươi, nói: “Thiệu tỷ tỷ vẫn khỏe.” Sau đó, trực tiếp bỏ qua Thiệu Tình, đem bình thuỷ trong tay để lên trên bàn ở đầu giường: “Ki ca ca, đây là canh bồ câu, em tự tay hầm! Trên tay người ta đều bị nóng đỏ…” Nói xong, giơ tay đưa tới trước mắt Phùng Ki.
Phùng Ki cầm tay cô cẩn thận xem xét thật kỹ, trên tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn có một khối hồng, không khỏi nhíu mày: “Sao lại không cẩn thận như vậy.” nhẹ nhàng thổi thổi, hỏi cô: “Còn đau không?” Tiểu nha đầu nháy mắt mấy cái, gật gật đầu: “Ki ca ca đem canh này uống hết, mới không để em tự tay nấu, còn ngàn dặm xa xôi mang đến đây bị thất vọng.”
“Ngàn dặm xa xôi?” Phùng Ki bật cười, yêu chìu chỉ chỉ cái trán của cô. Hành vi hai người thân mật như vậy, ba năm lại nhìn thấy, Thiệu Tình vẫn cảm thấy rất chói mắt như cũ, đứng lên tùy tiện tìm lấy cớ đi ra ngoài.
Đứng ở ngoài phòng bệnh, Thiệu Tình nhắm mắt, nhắm mắt lại cũng có thể nghe thấy thanh âm Phương Manh Manh bên trong, hơn nửa ngày mới mở mắt ra, đi đến cuối hàng lang, miệng Thiệu Cương ngậm điếu thuốc, ngồi ở trên ghế bên cửa sổ, Thiệu Tình cau mày, đưa tay tức giận giật lấy điếu thuốc trong miệng anh, ném vào bên trong thùng rác: “Em còn có tâm tình hút thuốc? Trên lưng mang xử phạt, đời này của em sẽ bị hủy, em rốt cuộc có biết hay không?”
Thiệu Tình có một em trai, nhỏ hơn mình tám tuổi, khi cha mẹ già rồi mới có đứa con này, bởi vậy, từ nhỏ được yêu chiều, em trai này có tài năng âm nhạc, nhưng dù có tài năng mà không có cơ hội thì cũng bằng không, không thi đậu vào học viện âm nhạc của tỉnh được, Thiệu Cương suy sút một trận, hút thuốc, uống rượu, đều học được vào lúc đó.
Về sau cha mẹ không còn cách nào khác, mới bảo cô thử xem có thể đem em trai vào bộ đội tham gia quân ngũ hay không, chỉ tiêu tham gia quân ngũ của Thiệu Cương, Thiệu Tình lấy được cũng không dễ dàng, đúng là lấy được, cũng không ngờ được, chỉ mới một năm liền xảy ra chuyện lớn như vậy.
Thiệu Tình trong lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Thiệu Cương lại không giống như trước phản bác chị mình, mà nhỏ giọng hỏi một câu: “Chị, việc kia, vừa rồi em thấy em gái Phùng doan