
h trưởng đi vào?”
Thiệu Tình liền cảm thấy sau tai bỗng nhiên nổi lên một trận gió lạnh, khiến cô không khỏi rùng mình một cái, cẩn thận đánh giá em trai, nhắc tới Phương Manh Manh, trong mắt Thiệu Cương hiện lên một loại mãnh liệt không xa lạ.
Thiệu Tình đột nhiên bắt lấy anh hỏi: “Tiểu Cương, em biết Phương Manh Manh?” Thiệu Cương sửng sốt một chút, trên mặt có chút xấu hổ: “Cô ấy tên Phương Manh Manh? Không, em không biết, nhưng mà cô ấy thật sự xinh đẹp lại đáng yêu.”
“Xinh đẹp, đáng yêu?” Thiệu Tình không khỏi cười lạnh một tiếng: “Đó đều là vẻ ngoài, tóm lại, em cách xa cô ta một chút cho chị, càng xa càng tốt.”
Bị ngữ khí của chị mình dọa sợ, Thiệu Cương bất giác gật gật đầu, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua tình hình tối hôm đó, lúc ấy trên người Phương Manh Manh phát ra khí thế lạnh thấu xương, làm người ta khó quên, không biết chính mình còn có cơ hội nhìn thấy cô hay không…
Không đề cập tới hai chị em này, lại nói đến Manh Manh, Thiệu Tình đi ra ngoài, Manh Manh mới chu miệng, nhìn Phùng Ki: “Ki ca ca, anh thật sẽ không giúp em trai cô ấy chứ!”
Phùng Ki tức giận gõ gõ trán cô: “Em không phải đã nói, anh mà giúp, sẽ không xứng làm quân nhân, Ki ca ca ở trong lòng em, là người không có nguyên tắc như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải.” Manh Manh nở một nụ cười tươi có chút nịnh nọt, trả lời thực ‘chân chó’, hơn nữa tiến đến trong lòng Phùng Ki làm nũng: “Ki ca ca là tuyệt nhất, anh minh thần võ…” “Phì…” Phùng Ki bị bộ dáng của cô chọc nở nụ cười.
Manh Manh hơi hơi cúi mắt, trong lòng than thở, nếu Thiệu Tình không xuất hiện, cô của cô cũng từng nói, anh hùng cho dù rất lợi hại, cũng khó qua được ải mỹ nhân, tựa như cha của cô, lúc trước quả thực là nam nhân giống như thần, gặp gỡ mẹ xinh đẹp nhà cô, còn không phải trực tiếp xem là đồ ăn, thuần thục, liền đem mẹ cô quẹo vào Phương gia.
Manh Manh lại nghĩ đến, Thiệu Tình dáng dấp khá tốt, nhưng so với mình, vẫn là kém hơn, ải mỹ nhân của Ki ca ca phải là mình mới đúng, sao lại là Thiệu Tình nha!
Ý niệm trong đầu chuyển tới người này, tiểu nha đầu bỗng nhiên nhớ tới mình sáng sớm đã tỉ mỉ ăn mặc, thật nhanh rời khỏi người Ki ca ca, lui ra phía sau hai bước, đứng ở chỗ trống trước giường bệnh, tao nhã thục nữ xoay một vòng: “Ki ca ca, có xinh đẹp không?”
Ánh mắt Phùng Ki không tự chủ được dừng trên người cô, ánh sáng từ cửa sổ bên cạnh xuyên thấu vào, chiếu sáng trên người cô, làn váy theo chuyển động của cô, xòe ra như đóa hoa, tóc dài xõa sau người, có vài sợi theo thái dương dừng ở trước ngực, ánh mắt lưu chuyển, làm cho cả người cô giống như chấm nhỏ sáng lấp lánh trong trời đêm, đôi mắt xinh đẹp sáng như ngọc, lại sâu thẳm như đáy cốc lẳng lặng mở ra trong suốt, chớp động, xinh đẹp vô cùng.
Phùng Ki thất thần thật lâu, Manh Manh đã thu hồi nụ cười, trên mặt mang biểu tình nghiêm túc chưa từng có: “Ki ca ca, em thích anh, rất thích, loại rất thích này…”
Chương 18
Tiểu nha đầu nói thích với anh quá nhiều lần, Phùng Ki hiện tại nhớ tới cũng có thể kể ra rành mạch, bắt đầu từ lúc tiểu nha đầu mười hai tuổi, hàng năm đều nói, thời điểm sinh nhật anh, tiểu nha đầu sẽ nói một câu: “Ki ca ca em thích anh.” khi sinh nhật của chính tiểu nha đầu, cô từ từ nhắm hai mắt ước nguyện, mở to mắt cũng sẽ nói với anh: ” Ki ca ca em thích anh.” Đến năm nay vừa đúng mười sáu lần.
Đương nhiên, nếu không tính lời nói lần này, mười sáu lần trước, Phùng Ki đều nhớ rõ ràng, nhưng để cùng một chỗ cũng không giống lần này, lúc này là chấn động mạnh, tiểu nha đầu không cười, thậm chí đôi ánh mắt thích cười nhất ngay cả mỉm cười cũng không có, có chính là nghiêm túc chấp nhất, chấp nhất gần như cố chấp, giống như đứa nhỏ bướng bỉnh quật cường mang chút ủy khuất.
Biểu tình này, trực tiếp chui vào trong lòng Phùng Ki, trong nháy mắt quấy rầy trái tim đang đập trầm tĩnh của Phùng Ki, Phùng Ki hoảng hốt hiểu được một ít, lại giống như còn hồ đồ, những thứ này chui vào lòng anh, làm anh lần đầu tiên bối rối, không biết nên ứng phó như thế nào.
Cũng may tiểu nha đầu nói xong liền đi ra ngoài làm thủ tục chuyển viện, hơn nữa không bao lâu sau khi hai người về thành phố B, tiểu nha đầu phải tham gia huấn luyện quân sự, cho đến khi Phùng Ki xuất viện, cũng không thấy bóng dáng tiểu nha đầu, trong lòng Phùng Ki thực không thích ứng, thường ngày, tiểu nha đầu hoặc là anh, đều không có thời điểm bặt tin nhau, cách một ngày tiểu nha đầu sẽ gọi điện thoại cho anh, cứ mười hai tiếng sẽ có một giờ, tiểu nha đầu kia trương cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng.
Sẽ nói một ít việc nhỏ vụn vặt bên người cô, chuyện nhỏ phát sinh trong trường học, chuyện bát nháo của bạn học, có đôi khi còn nói một ít về anh họ Vệ Hiểu Phong của cô, vân vân, nhiều năm đều như vậy, đã thành thói quen.
Lần này tiểu nha đầu đến hơn nửa tháng không có tin tức, điện thoại cũng không gọi một lần, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra, trong lòng Phùng Ki không rõ là cảm giác gì, anh gọi đến, di động của tiểu nha đầu lại tắt máy, muốn gọi tới nơi huấn luyện quân sự của tiểu nha đầu, lại cảm thấy, thật sự không