Anh sẽ phải yêu em

Anh sẽ phải yêu em

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323023

Bình chọn: 10.00/10/302 lượt.

chàng trai không quan tâm em, thậm chí coi thường em, như vậy, em ngay cả sớm chiều vui vẻ cũng không thể có được sao?” “Chàng trai muốn cùng thiên trường địa cửu, ai?” Phùng Ki không tự chủ được hỏi ra.

Manh Manh không khỏi nở nụ cười, trong mắt hào quang đột nhiên sáng lên đến: “Ki ca ca, anh là khờ thật hay là giả ngu, từ nhỏ đến lớn, bên người em chưa từng từng có người khác, em nói bao nhiêu lần, em thích Ki ca ca, rất thích, rất thích, không phải em gái đối với anh trai, em có anh trai, em phân biệt rõ, anh chưa bao giờ là anh trai em, vĩnh viễn cũng không thể là anh trai em…” Manh Manh nâng tay kéo dây lưng bên hông, áo choàng tắm theo đầu vai cô trượt xuống: “Em muốn anh thích em, giống như em thích anh, em muốn anh ôm em, không phải anh trai ôm em gái, là nam nhân ôm nữ nhân…”

Trong mắt Manh Manh có loại quyết tâm khiến cô dũng cảm, loại dũng cảm này trầm trong đáy mắt cô thật đẹp mắt, Phùng Ki không thể nhìn thẳng, trong lòng có gì đó đang bò ra, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ lan tràn mở rộng, trong nháy mắt liền nắm trong tay tất cả lý trí của Phùng Ki.

Anh hoàn toàn không khống chế được, hơn nữa Manh Manh tiến vào trong lòng anh, thời điểm ôm lấy anh, thân thể ấm áp thơm tho mềm mại, chân thật như thế, xinh đẹp như thế, giờ khắc này mọi vật trong trời đất, giống như không còn quan trọng, chỉ còn lại tiểu nha đầu trong lòng, cô gái nhỏ xinh đẹp như tiên có tình có nghĩa, môi cô chạm đến môi anh, lưỡi nhỏ trắng mịn, mang theo hương vị bạc hà ngọt ngào quen thuộc, tiến vào khoang miệng anh…

Ý thức Phùng Ki cũng chỉ giãy dụa một giây, liền nhanh chóng đổi khách thành chủ, bị bản năng như từng con sóng bao phủ tứ chi, như kẻ xâm lược nghịch ngợm bao lấy, hung hăng, giống như muốn nuốt cô mà hôn cô.

Tay anh nâng lên vuốt ve dọc theo lưng trắng mịn của cô, cũng không ôn nhu, vô cùng dùng sức, Manh Manh thậm chí cảm giác có chút nhói nhói đau, lại mang theo một loại tình triều mãnh liệt xa lạ, cả người nóng cháy, run rẩy không khống chế được …

Chút thủ đoạn câu dẫn này, Manh Manh đều chỉ là trình diễn, không hề có kinh nghiệm thực chiến, thực sự diễn ra, cô cũng ngốc, hơn nữa đối mặt với gã trai tân Phùng Ki đã ba mươi năm không biết vị thịt, lửa đã châm lên, Manh Manh thật không biết nên ứng phó thế nào, dù mơ hồ biết trình tự, nhưng cũng kìm lòng không đậu bắt đầu bối rối, cô bối rối không được bao lâu, điện thoại chợt reo lên, tựa như một thùng nước đá tưới xuống, cắt đứt dây dưa cùng một chỗ, khó khăn tách hai người ra.

Phùng Ki giật mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại, đẩy tiểu nha đầu ra, lấy cái mền bên cạnh khoát lên, bao kín lấy thân thể Manh Manh, chỉ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cũng bị lửa tình đốt qua, sương mù bao phủ con ngươi, xinh đẹp kinh người.

Phùng Ki hít thở thật sâu, hết sức điều hòa hô hấp dồn dập cùng nhịp tim đập chệch đường ray, cùng với vẻ mặt không kịp phát tiết, chuyện cho tới bây giờ, Phùng Ki không thể lại lừa gạt chính mình, hơn nữa tiểu nha đầu nếu dám như vậy, khẳng định cũng dám có chủ ý đập nồi dìm thuyền.

Bình tĩnh mà xem xét, từ sau khi tiểu nha đầu thổ lộ ở bệnh viện, Phùng Ki mơ hồ hiểu được, tình cảm của mình cùng tiểu nha đầu ước chừng không thể xem là anh em, trong một tháng này, từng chuyện từng chuyện không ngừng thoáng hiện trong đầu anh, giống như phim nhựa, vừa mơ hồ lại rõ ràng.

Lúc tiểu nha đầu hôn anh, lúc tiểu nha đầu mềm mại gọi anh là Ki ca ca, tiểu nha đầu ngã trầy da, trong mắt ngập nước mắt, bộ dáng ủy khuất nhìn anh… Vô số cái trong nháy mắt, Tiểu Manh Manh nhăn mày cười, nháy mắt từ ngày đó sớm chiều ở chung, sớm khắc vào sinh mệnh xương cốt của anh, không thể chia lìa, không thể chia lìa.

Mặc kệ đây có phải tình yêu hay không, Phùng Ki rốt cục nghĩ thông suốt một sự kiện, anh không muốn đem tiểu nha đầu giao cho bất kỳ người đàn ông nào, dù biết chàng trai kia sẽ đối với cô rất tốt, so với anh càng thích hợp hơn, anh cũng lo lắng, không muốn.

Suy nghĩ chuyển biến, lại nói việc phức tạp, trong đầu Phùng Ki, cũng qua một cái chớp mắt đã nghĩ thông mọi chuyện, nghĩ thông suốt, nôn nóng suốt một tháng, tâm Phùng Ki rốt cục cũng yên tĩnh, chuyện này nọ, anh cũng không sốt ruột, dù sao anh cùng tiểu nha đầu còn nhiều thời gian, hơn nữa anh không nghĩ bởi vì mình lỗ mãng, làm bị thương tiểu nha đầu.

Anh cầm lấy điện thoại di động dán vào bên cạnh lỗ tai tiểu nha đầu: “Nghe điện thoại trước đã!” Thanh âm hơi khàn, lại khêu gợi vô cùng, Tiểu Manh Manh hận không thể nhào qua lại hung hăng hôn anh, lại nghe thấy trong điện thoại truyền đến thanh âm Vệ Hiểu Phong: “Manh Manh, em đến bệnh viện liền đi, anh gặp tai nạn nhỏ, đừng nói với mẹ và bà ngoại, tự em đến đây…”

Vệ Hiểu Phong vừa nói không đầu không đuôi trong điện thoại xong, mừng như điên vì tình cảm rốt cục được đáp lại trong lòng Manh Manh đều trôi mất, Phùng Ki cũng nghe được, trực tiếp ôm tiểu nha đầu đi vào phòng ngủ, lấy quần áo cho cô …

Phùng Ki rất rõ ràng, tình cảm của Vệ Hiểu Phong và Manh Manh không giống mình, Manh Manh từ nhỏ ở bên người hai ông bà


Insane