
hiến Thiên Hạ để nói xấu cậu rồi, kết quả là không ngờ Chiến Thiên Hạ lại đến hỏi cậu, bị lộ tẩy mất. Có điều cũng khó nói, cô ta thường như thế mà, chuyên gọi con trai trong bang phái đến giúp cô ta báo thù gì gì đó, không chừng muốn mượn dao giết người?”
Vi Vi đáp lại không hề khách khí: “Vậy thì con dao mà cô ta mượn cũng quá cùn rồi.”
Chiến Thiên Hạ không hề trả lời, Vi Vi hỏi: “Chiến bang chủ cũng treo máy rồi ư?”
Đợi một lúc vẫn không có phản ứng gì, Vi Vi cũng không sốt ruột, ngón tay nhẹ nhàng gõ chữ: “Tuy vừa nãy Chiến bang chủ hiểu lầm tôi, nhưng những hành động của Chiến bang chủ giúp mọi người trong bang tìm lại công bằng thì quả thực tôi đây rất kính phục. Nhưng sao bây giờ không nói gì nữa, chẳng lẽ lần này lại thay đổi rồi?
Chiến Thiên Hạ cuối cũng bị ép phải lộ diện.
[Bang phái'> [Chiến Thiên Hạ'>: Là huynh hiểu nhầm, hiểu nhầm thì tất nhiên là hay nhất, bang phái đoàn kết là quan trọng nhất. Có điều cũng còn một việc, Lô Vĩ nên chú ý một chút.
Dễ dàng cho qua vậy à?! Lại còn cả chiêu sau nữa cơ đấy.
Vi Vi tự nhiên bị chụp mũ là đã thấy không vui, nhưng vì nóng giận cũng không giải quyết được vấn đề nên phải nhẫn nhịn. Bây giờ thấy thái độ này của anh ta, không kìm được tức giận, cô trước giờ luôn càng giận càng bình tĩnh, điềm đạm gõ chữ hỏi: “Có chuyện gì, mời nói.”
Chiến Thiên Hạ: “Lúc Chân Thủy và Yêu Yêu kết hôn, dược phẩm mà muội bán trên cầu Chu Tước là được chế từ vật liệu trong bang phái đúng không, theo lý thì không nên tự mình bán. Đương nhiên, thỉnh thoảng một hai lần cũng không sao, lần sau để ý đến là được, hà hà.”
Vi Vi phát buồn nôn với cái thứ “hà hà” cuối cùng của anh ta, trong lòng hiểu rõ lúc nãy chắc là anh ta đã bị mất mặt nên bây giờ muốn tìm lại chút sĩ diện ở chuyện khác. Nếu đổi lại là người tính cách mềm mỏng hơn một chút thì chắc là đã nhượng bộ rồi, nhưng Vi Vi đâu chịu thua dễ dàng, nói một cách sắc sảo: “Một chuyện xưa cũ như vậy rồi, vậy mà Bang chủ thay thế cũng nhớ. Những thứ thuốc đó quả thực là dùng vật liệu trong kho của bang phái ta để tạo ra, nhưng những thứ thuốc đó là thuốc mãn cấp, mãn cấp thái dược sư trong bang phái chúng ta liệu có mấy người?”
Kênh riêng trong bang lặng phắc.
Bang chủ và nguyên lão cãi nhau, người bình thường trong bang tự nhiên sẽ thấy không tiện chen vào, người nhạy cảm phát hiện ra Lô Vĩ Vi Vi đã thay đổi cách xưng hô với Chiến Thiên Hạ từ “Chiến bang chủ” thành “bang chủ thay thế”, nên càng không thể nói được gì hơn.
Không ai trả lời cô, Vi Vi tự nói tiếp: “Nếu tôi nhớ không lầm thì có hai người, bao gồm cả tôi trong đó, người kia là Hoan Hoan Hỷ Hỷ, nhưng Hoan Hoan Hỷ Hỷ là học sinh cao tam (tương đương lớp mười hai ở VN), sắp phải thi đại học nên đã mấy tháng rồi không đến.”
Vi Vi: “Vậy nên, vật liệu chế tạo thuốc trong kho của bang phái, thực ra là vật liệu tôi hái được, tôi lấy thuốc tự hái ra làm chút thuốc để bán, Bang chủ thay thế cũng có ý kiến ư?”
Chiến Thiên Hạ tức giận nói: “Lô Vĩ, muội chớ có nhiều lời, tuy thuốc Mãn cấp cần vật liệu cao cấp, nhưng cấp thấp cũng phải cần để làm ra, những thuốc cấp thấp đó vẫn là nguyên liệu của bang phái.”
Vi Vi điềm tĩnh tiếp lời: “Được thôi, bang chủ thay thế đã muốn tính toán rạch ròi thì chúng ta cùng tính vậy, thuốc cao cấp ở thị trường có giá gì? Thuốc cấp thấp giá gì? Tôi đã làm miễn phí thuốc cho bang phái được bao nhiêu lần rồi?
Thuốc cao cấp và thấp cấp xét về giá thì cách biệt một trời một vực, mà thuốc mãn cấp càng không phải là cứ có tiền thì đều mua được, Chiến Thiên Hạ nghệch ra một lúc rồi mới trả lời được. Anh ta vốn chỉ định tìm đại một chuyện nào đó để mình thoát nạn, ai mà ngờ được Lô Vĩ Vi Vi lại ép người như thế.
Chiến Thiên Hạ: “Cống hiến cho bang phái là trách nhiệm nên làm của bang chúng.”
Vi Vi phản bác lại: “Nhưng xin đừng xem công lao của tôi là chuyện đương nhiên như vậy! Vì luôn chế thuốc cho bang phái, nên ngay cả chút tự do bán thuốc cá nhân tôi làm cũng không có ư?!”
Vi Vi: “Mà tôi cống hiến hết mình, cái có được lại là những lời vu khống này sao?!”
Một tiểu dược sư trong bang lúc này mới mở miệng nói, vẻ rất hổ thẹn: “Tuy Vi Vi tỷ dùng vật liệu cấp thấp của chúng tôi để chế thuốc, nhưng chúng tôi cũng dùng thuốc cao cấp của tỷ ấy để luyện cấp mà.”
Lôi Thần Ni Ni thấy càng làm ầm lên càng hư việc, sợ tương lai Vi Vi ở bang phái càng khó sống nên vội vã ra giảng hòa: “Được rồi được rồi, đều là người cùng bang phái với nhau cả, hòa khí sinh tài hòa khí sinh tài.”
Cô vừa mở miệng, thì người trong bang cũng dần dần góp giọng khuyên giải.
Được rồi? Trước khi Chiến Thiên Hạ nhắc đến chuyện dược phẩm thì may ra còn có thể, cô cũng đâu phải hạng người thích ép người làm to chuyện ra, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không thể. Trong thực tế khi giải quyết sự việc thì có lẽ còn phải cân nhắc suy nghĩ, nhưng game thì không cần thiết, game mà nếu không thể tự do vui buồn oán giận thì còn chơi gì nữa, cô đến để chơi chứ có phải để nhẫn nhịn đâu?
Dường như ngay lập tức.
[Bang phái'> [Tiểu Vũ Miên Miên'>: Lô Vĩ Vi Vi! Cậu ức hiếp người quá đáng!