
mỗi người . Anh tin là cô biết điều này!Loan vẫn đứng hình từ nãy tới giờ ….– Tôi chả làm gì cả ! _ Cô nhún vai nói thật sự là cô không sai , chẳng wa là do con bé đó nó cố tình giở trò thôi– Không …phải tại…chị ấy …đâu …là do em không cẩn thận thôi !_ Thủy tiên cô gắng tỏ ra đáng thương trước mặt anh.– Đúng đấy ! Đấy là do nó bày ra mà ! _ Loan hồ hởi tiếp lời– Ngậm !Chỉ cần 1 câu của Thiên Kì mà đã làm chi không khí trở lên tĩnh hẳn . Anh không nói gì nữa , nhẹ nhàng bế Thủy Tiên về phía trước ……Anh ta đang mắng mình sao ?Nhỏ bỗng ngây người tại chỗ ….Đúng là anh ta đang bảo mình ngậm miệng lại ! Nở 1 nụ cười nhạt , nhỏ cười cho sự trớ trêu của mình .Không sao ! Đây cũng không phải là lần đầu tiên nhỏ bị hiểu lầm ….Reng ….reng …reng ….– Alo– LÀ tôi Nhật long đây .– Đã biết _ Loan ể oải đáp lại .– Tôi muốn gặp em…………… Chap 13: Âm mưu của cô ấy– Tôi cứ tưởng là em không đến cơ! _ Nhật Long mỉm cười hạnh phúc , lúc nghe điện thoại anh còn tưởng mình nghe nhầm– Tôi luôn là người giữ chữ tín mà ! _ Loan vỗ ngực , hếch cái mủi nhỏ xinh lên mà nói . Hôm nay trông anh ta không cứng nhắc như mọi hôm, chiếc áo phong trắng ngắn tay cùng cái quần bò rộng kết hợp vs nhau trông thật tuyệt !– Tôi đẹp đến vậy sao ! _ Nhật Long hua hua tay trước mặt nhỏ . Trong lòng rất vui vì thấy khuôn mặt thẫn thờ đến mất hồn khi cô nhìn anh– Mơ tưởng ! _ Nhỏ quay nhanh mặt đi , che giấu sự ngại ngùng . Thật mất mặt khi bị anh ta bắt gặp mà !– Em đang đỏ mặt !– Anh có tin là tôi đi về bây giờ không !– Hihi anh đùa thua . Mình đi dạo phố nhớKhoảng 1 tiếng sau thì nhỏ và Nhật Long cũng đã thấm mệt . Cả hai người đều ngồi dựa và gốc cây to ven đường– Anh muốn ăn chúng sao ?_ Loan khẽ nhìn về tiệm bánh kem đối diện. Cô để ý từ lúc đến đây thì anh ta nhìn tiệm bánh không rời mắt– Không hẳn .Có lẽ chỉ là do thói quen thôi hồi bé Mỗi khi đến ngày sinh của mình là tôi thường hay đứng chiếc quán để ngắm bánh ! _ Nhật Long nói, đã 3 năm rồi . Đứa em gái ruột của anh đã không ăn sinh nhật cùng anh , cô bé không vây lấy anh mà hát hò nữa . Bàn tay khẽ nắm chặt lại , các khớp tay nhanh chóng trắng lại ….– Tôi khát nước quá ! Anh chạy lên phía trước mua dùng tôi chai nước đi.– Ok .Đợi bóng anh đi xa dần , cô nhanh chóng chạy đến tiệm bánh kem trước mặt …..– Uống đi !– Cám ơn!– Nhật Long !– Hả ! _ Ah khẽ giật mình khi nghe thấy cô gọi– Cho anhNhỏ chìa chiếc bánh kem hình con gấu ra trước mặt .– Em…em….– Tôi đoán hôm nay là sinh nhật anh ! _ Loan cười nhẹ , chiếc răng khểnh xinh xắn theo đó là lộ ra . Trông cô thật đẹp !– Em…em….– Đừng có ấp úng như vậy ! Lúc về nhà , anh mà không ăn hết chúng thì tôi sẽ cho anh biết thế nào là nắm đấm của Phan Loan _ Nhỏ hua hua nắm đấm dọa anh.– Không cần .Anh …anh bây giờ sẽ ăn luônĐưa từng miếng bánh lên miệng , Nhật Long cảm động đến rơi nước mắt . chỉ một chốc sau anh đã chén xong chúng .– Đi theo anh !Phòng bệnh rộng rãi . Trong không khí có hòa lẫn mùi thuốc khử trùng . Trước mắt nhỏ là 1 cô gái đang nằm bất động . dường như cô muốn tách mình ra khỏi thế giới này– Đó là em gái anh !– Cô ấy bị bệnh gì vậy ?_ Loan khẽ vuốt mái tóc của cô gái trên giường . Hình như cô ấy đã nằm rất lâu rồi . Giống như mẹ cô vậy ?– 3 năm trước nó đã đi tỏ tình vs 1 người . Nhưng mà thất bại không chịu được , nó liền mất hết ý thức và chẳng may bị xe đâm . Đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại _ anh chua sót nói– Thế sao bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh ! _ Nhỏ nhìn khắp thân hình cô bé , không bị thương chỗ nào cả .– Bác sĩ có nói là hình như nó không muốn tỉnh lại .– Vậy…vậy…..– Tôi đã đưa nó đi rất nhiều nơi để chưa nhưng mà không được– Mẹ tôi nói vs những người giống như em anh là phải trò chiện thật nhiều , tức khắc thì cô ấy sẽ tỉnh lại thôi !_ Loan khẽ an ủi anh– Bác sĩ cũng nói thế nhưng…..– Yên tâm ! Tôi sẽ giúp anh…_ Loan ngắt lời , ánh mắt hiện lên sự đồng cảm .– Cám ơn ! Hiện giờ muộn rồi , để tôi đưa em về …….………..– Đến nhà tôi rồi ! Anh mau về đi !– Đợi đã !….._ Nhật Long khẽ cài lên tóc nhỏ 1 chiếc kẹp hình con cánh cam trông rất đẹp– Anh…anh….– Đây là quà cảm ơn vì em đã đi cùng anh suốt ngày hôm nay ! _ Nhật Long chân thành nói– Nhưng…nhưng…..– Em đã có câu trả lời vs anh chưa ?– Trả Lời ?– Đúng ! Làm bạn gái anh nhé !– Tôi ….tôi…tôi…..Nhỏ không muốn là anh buồn đúng ngày sinh nhật nên rất khó trả lời ……– Vào nhà đi ! Không tôi cho cô đứng ngoài bây giờ !Một giọng nói nhẹ vang lên đã cứu Loan 1 bàn thua trông thấy ….– Tôi vào ngay đây_ Nhỏ nói toRồi nhanh chân chạy vào trong nhà…..————-– Cửa nhà tôi không phải chỗ hẹn hò ! _ Thiên Kì lạnh lùng nói– Biết rồi !– Lại đây ! _ Thiên Kì khẽ vẫy nhỏ về phía mình .– Làm gì ! _ Thấy thiên kì có vẻ hơi bất bình thường lên nhỏ lo lắng hỏi– Tôi không phải là 1 người kiên nhẫn– biết rồi ! Tối đến là được chứ gì !– Á– Tịch thu ! Từ giờ không cho phép cô cài bất cứ thứ gì lên đầu ! _ Thiên Kì đút cái kẹp tóc hình con cánh cam vào túi rồi đi vào phòng– Trả lại tôi đây! Anh có quyền gì chứ !– Cô nên nhớ là mình đang phải chịu trách nhiệm đối vs tôi !– Anh..anh….– Đi nấu cơm đi ! Tôi đói rồi !“T