XtGem Forum catalog
Anh trai, em gái

Anh trai, em gái

Tác giả: Tào Đình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324984

Bình chọn: 7.00/10/498 lượt.

rước!Tôi đứng sau cánh cửa khép kín, lòng rối bời, mặt sạm lại, nói vọng ra: “Chúng ta chia tay nhau!”Hồ Khả vẫn khóc, đập cửa thình thình, nàng chẳng còn giữ ý, như một người điên thực sự. Nàng lại gào lên rằng tôi và Mai Mai đã cùng nhau lập mưu lừa nàng, rằng nàng bị oan, rằng phải mở cửa để nàng nói cho rõ.“Chết cũng phải nói cho rõ!” Hồ Khả gào nhưng tiếng khàn khàn nên nghe rất nhỏ.Đầu óc rối bời, tôi ngồi trên đi văng, cúi đầu suy nghĩ, mọi thứ rối như mớ bong bong. Không biết nên gỡ thế nào. Người yêu và em gái, ai cũng đáng thương, nhưng tôi trách Hồ Khả hơn, tại sao nàng nỡ hạ nhục một cô bé tội nghiệp, dù bị oan uổng cũng không thể tự thanh minh? Mai Mai còn chưa đủ đáng thương hay sao? Trong khi Hồ Khả có tất cả: sắc đẹp, tình yêu, còn Mai Mai có gì ngoài tình ruột thịt? Mai Mai mang trong lòng vết thương vẫn âm thầm rỉ máu suốt hai mươi năm qua. Trong khi chúng tôi gượng nhẹ, coi em như bông hoa pha lê mỏng manh, cố giữ không để miệng lưỡi người đời như cơn gió độc chạm vào người em thì Hồ Khả, một người thân khác của tôi lại đâm vào vết thương đó, không thương xót.An An sững người chứng kiến chuyện xảy ra. Cả con người nó lúc đó giống như một nhà thông thái lịch lãm: hiểu tất cả, biết tất cả, lòng đau đớn nhưng không thể nói ra. Nó cắn môi, nói nhỏ: “Anh không nên tuyệt tình như vậy!”Hồ Khả là người yêu của tôi, đuổi nàng đi, tôi đau buồn hơn ai hết, Tôi cũng biêt Hồ Khả thẳng tính, mau mồm mau miệng, thực ra không có ác ý. Nhưng tôi không thể giao du với kẻ đã xúc phạm em gái tôi. Có những điều thuộc về nguyên tắc, ngay cả người yêu cũng không ngoại lệ. Hồ Khả đã vi phạm nguyên tắc của tôi, đúng ra là của gia đình tôi, tôi không thể tha thứ cho nàng.“Hay để em ra mở cửa đưa chị ấy vào, có gì hiểu lầm nói cho rõ.” An An rụt rè đề nghị.An An nói “nếu có hiểu lầm” nhưng chính tai tôi nghe thấy, làm sao có thể lầm được? Có chăng tôi đã nhìn lầm Hồ Khả, không ngờ bên trong hình hài thiên thần lại có trái tim quỷ dữ!Tiếng khóc ngoài cửa nhỏ dần, sau đó chỉ còn tiếng nấc.Khi tôi sắp gật đầu để An An đưa Hồ Khả vào, tôi bất giác liếc nhìn thấy cửa phòng Mai Mai đóng chặt.Em gái Mai Mai mà mẹ gọi là thiên sứ, A Thụ gọi là tiên nữ, có trái tim lương thiện và đa cảm, không thể nói được, cũng không thể bộc lộ suy nghĩ, bị bạn gái của anh trai nhiếc là đồ câm, không biết bây giờ ở trong phòng một mình em làm gì? Có lẽ em còn đau đớn hơn Hồ Khả!“Không được mở!” Tôi quắc mắc với An An, giọng kiên quyết.Lát sau tiếng nâc cũng tắt hẳn, An An đi ra xem, quay vào nói: “Chị ấy đã đi rồi.”“Đi thì đi, đằng nào cô ta cũng là con người độc ác!” Tôi nói, tiếp tục nhìn lên màn hình ti vi, nhưng chẳng thấy gì cả. An AN ngồi bên tôi, tay ôm con mèo, vẻ mặt căng thẳng. Chúng tôi đều im lặng.Hôm đó, Mai Mai không ra khỏi phòng, gõ cửa cũng không mở, sau An An nói có lẽ chị đã ngủ.Tôi vào phòng thu xếp quần áo, chuẩn bị tắm. “Anh đi tắm đây, An An, ngủ sớm đi! Anh mệt lắm rôi!”, ở trong nhà tắm, tôi nói vọng ra.Trong buồng tắm, suýt nữa tôi cho cọ nước bồn cầu vào bể tắm, may phát hiện, kịp dừng tay.Đang tắm, bỗng phát hiện mang nhầm áo phông, tưởng là áo ngủ. Tôi cầm chiếc áo phông trắng tinh sạch sẽ, tai văng vẳng tiếng Hồ Khả, trong như tiếng nước chảy: “Em rất thích anh mặc ấo phông trắng. vừa khoẻ vừa sang!” Nàng thường nói với tôi như vậy khi chúng tôi sánh vai nhau trên đường, sau đó là tiếng cười giòn tan, nàng nhí nhảnh khoác tay tôi, lại ghé tai tôi thì thầm: “Anh rất đẹp trai, anh biết không, nhưng không được léng phéng nhìn cô nào!…”Tôi nhúng mặt vào bồn nước xà phòng, nước ngấm vào mắt cay xè, mãi mới mở được. Nước từ đôi mắt đỏ ngầu chảy ra, tôi không dám gọi đó là gì. Hôm đó tôi lên giường, lòng ngổn ngang, quá nửa đêm vẫn chưa ngủ được.Nửa đêm về sáng có mưa, sấm chớp dữ dội, cảm giác như thành phố rung chuyển. Lòng tôi thắt lại. Có một thiếu nữ rất sợ sấm sét đã tặng tôi đoá hoa tinh khiết của nàng cũng vào một đêm mưa gió như thế này.Gần sáng, trời tạnh mưa, nhiệt độ hạ thấp. An An nhắc tôi mặc áo len, tôi miễn cưỡng mặc thêm áo, lúc này mới thấy mùa thu thực sự đã về.Mùa thu đến, lần này là đến thật. Đó là một mùa thu đa sự. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, vẫn phải đi học. Tôi chưa đến mức chỉ vì mất bạn gái mà thấy cuộc đời trở nên đen tối; tình yêu của tôi với Hồ Khả cũng chưa mãnh liệt đến mức chết đi sống lại. Tôi vẫn ngủ gật trên lớp, thỉnh thoảng không muốn đi học thì ở nhà chơi game với Hà Tặc. Bữa sáng vẫn ăn hai quả trứng được Mai Mai bóc vỏ, mỡ bụng vẫn dày lên. Thời gian vùn vụt trôi, khi chỉ có một mình nhìn thế giới đổi thay, mới thấy cuộc sống của mình “xuôi chèo mát mái” hơn chán vạn người.Trời lạnh dần. Mặt trời đôi khi cũng lấp ló sau đám mây, giống như mới từ Bắc Băng Dương vượt qua băng giá về, không dám khoe khoang uy lực của mình.Sau cơn mưa, tôi mặc thêm áo. Mấy hôm trước còn mặc áo cộc tay. Mùa đông đến đường đột quá!Rất ít khi gặp Hồ Khả, thỉnh thoảng nhìn thấy nàng ở nhà ăn hoặc trong sân trường, tôi cúi đầu đi qua, giả bộ không thấy. Đợi đi qua rồi mới quay lại nhìn hình bóng quen