
hiên trở về, sắc mặt bình tĩnh, cũng không cùng Nhất Hạnh nói cái gì, kỳ thật kết quả sáng sớm đã đoán trước, Tô Nhiên chưa nói bất quá là vì mình giữ mặt mũi.Ngày hôm sau, cô ở trên ban công, thấy anh đứng ở dưới lầu. Anh ngẩng đầu lên, cô trong miệng chứa bàn chải đánh răng, bên môi còn có màu trắng bọt biển.Cô thăm dò, lại rụt trở về, quay đầu hướng phòng ngủ kêu: “Tô Nhiên, tìm cậu.”Thời khắc đó nghe thấy thanh âm của anh, anh đứng ở dưới tàng cây, màu xanh bóng lá xanh um, loang lổ dưới ánh sáng, anh thoáng ngửa đầu, cằm ngẩng lên, nói: “Em xuống dưới, tôi tìm em.”Cô vẻ mặt kinh ngạc, vẫn mơ hồ: “Tô Nhiên ở bên trong.”Anh vừa lặp một lần: “Tôi tìm em.”Tô Nhiên từ trong phòng đi ra, một đường đá đạp lẹp xẹp, thấy cô còn chưa phản ứng lại, lắc lắc cô: “Nhanh chút đi xuống, xem anh ấy nói cái gì.”Cô lúc này mới tỉnh táo lại, chạy nhanh rửa mặt, thay đổi quần áo xuống lầu.Đi theo anh, bước chân của anh rất nhanh, có chút theo không kịp, thời tiết giữa hè, cô đành phải một đường chạy chậm, từ nhà trọ ra của chính, khoảng cách cỡ mấy trăm thước. Chờ cùng anh đi vào quán giải khát bên ngoài trường, Nhất Hạnh đầy mồ hôi, thở hổn hển đứng ở trước mắt anh, chân tay luống cuống giống đứa nhỏ không hiểu chuyện, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh.Anh đưa cho cô một ly nước đá cùng cái khăn tay: “Tô Nhiên nói em thích tôi.”“Khụ, khụ.” Cô vừa ngồi xuống, đột nhiên bị sặc, nửa ngày cúi đầu nói: “Ừm.” Lại thất bại hạ vai, tận lực che giấu vẻ khó xử của chính mình.Anh không nói lời nào, ngồi im lặng, ánh mắt nhìn về phía rất xa.Có chút mất mát, như đứng đống lửa, ngồi đống than, lập tức đứng lên: “Không sao, không sao, tôi đi trở về.”Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhất Hạnh, Nhất Hạnh đành phải lặp lại: “Thật sự không có gì.”Thanh âm của anh chậm rãi cất lên: “Chúng ta thử xem.”Nhất Hạnh hoàn toàn không có dự đoán anh đột nhiên nói như vậy, hành vi ngôn ngữ của anh rõ ràng đều là không thích hợp.Khóe miệng Hứa Diệc Dương cong cong, nhìn vẻ mặt hoài nghi đối diện, như trước lặp lại với Nhất Hạnh: “Em có đáp ứng hay không?”Cứ như vậy, Tống Nhất Hạnh thành bạn gái của Hứa Diệc Dương. Anh yêu em rất nhiều – chương 8Ngày đó trở về, ngay cả Tô Nhiên cũng không thể tưởng được, bởi vì ngày đó khi Tô Nhiên cùng Hứa Diệc Dương nói chuyện, thời điểm đó sắc mặt của anh rõ ràng không tốt, Tô Nhiên cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng cuối cùng lại đúng là như vậy.Vào lúc ban đêm, bạn cùng phòng của Nhất Hạnh phòng đều nói: “Chúc mừng Nhất Hạnh câu được bạch mã hoàng tử, nhất định phải đi ăn mừng”. Một đám con gát vốn nhã nhặn thục nữ đột nhiên hóa sói, trước đi ăn lẩu, sau lại đi KTV rống đến quá nửa đêm, hung hăng nuốt bay của Nhất Hạnh một chầu, cả đêm tốn của cô mấy trăm tệ, tiếc muốn rơi n
ước mắt.Đỗ Y vỗ vai Nhất Hạnh: “Nhất Hạnh, cậu phải cố lên, chờ tốt nghiệp lập tức cùng Hứa Diệc Dương kết hôn, bọn mình khi đó liền đưa đại lễ cho cậu, đại lễ a, bảo đảm cậu không lỗ vốn.”Nhất hạnh nghe xong cười ha hả.Đúng vậy, kết hôn, khi đó, rất ngây thơ, ngay cả kết hôn cũng muốn, toàn tâm toàn ý nghĩ được làm bạn gái Hứa Diệc Dương, chờ tốt nghiệp kết hôn là tốt rồi, có thể làm vợ người ta .Nhưng mà cô vẫn không thể hiểu được, anh vì sao phải đi, cô không có làm sai cái gì, chưa từng, cho dù sau này phát hiện anh thích Tô Nhiên, cô cũng làm bộ không biết, không ghen không tranh cãi, chỉ cần anh không nói, cô vẫn có thể như vậy mà bỏ qua. Chỉ tiếc, không yêu chính là không yêu, cô cố gắng như thế nào vẫn là không yêu, cô không lừa được chính mình, anh cũng không lừa được chính mình, cho nên, anh lựa chọn rời đi.Trước khi đi để lại cho cô một cảm giác vừa trải qua một câu chuyện thật nực cười.Đỗ Y nói rất đúng, cô là quá ngu ngốc. Quả thực ngốc đến mức nghĩ đến anh nguyện ý cùng cô ở một chỗ liền cho rằng anh cũng thích mình. Cô như thế nào cũng không có ngờ, người trong lòng anh khi đó là Tô Nhiên.Anh luôn đứng ở dưới lầu, đều chỉ là vì để nhìn thấy Tô Nhiên. Mà anh ở bên cạnh cô, chẳng qua là vì bực bội Tô Nhiên, đơn giản là vì Tô Nhiên nói không thích anh, luôn cự tuyệt anh, Tô Nhiên nói: “Nhất Hạnh rất thích anh, anh nên một lần nữa tìm người hợp với chính mình”.Lúc ấy anh còn trẻ, tâm cao khí ngạo, nghe Tô Nhiên nói xong, bực bội quay đầu rời khỏi. Vì thế ngày hôm sau, Nhất Hạnh liền ở dưới lầu nghe được anh gọi tên mình.Có phải hay không cô cũng nên oán hận Tô Nhiên, bởi vì lời nói của cô ấy, mà mình mới bị trở thành trò cười, làm Nhất Hạnh ám ảnh đến bây giờ.Anh đi rồi, cô mới hiểu được, ánh mắt phức tạp của Tô Nhiên khi đó, có xin lỗi, có lo lắng, cũng có chúc phúc. Tô nhiên biết hành vi của Hứa Diệc Dương có lẽ chính là không cam lòng, nhưng đêm đó Tô Nhiên thấy vẻ mặt hạnh phúc của Nhất Hạnh, cô liền im lặng, âm thầm hy vọng Hứa Diệc Dương có thể từ từ cảm thấy Nhất Hạnh tốt, hy vọng anh có thể yêu Nhất Hạnh, như cô ấy thích anh ta.Đúng vậy, Tô Nhiên đã sớm biết được, thậm chí đến những người khác cũng đều dần dần nhận ra, cô làm bạn gái Hứa Diệc Dương chẳng qua là vật thay thế, thậm chí ngay cả thay thế cũng không bằng.