
ất nhiều lời đàm tiếu: “Cậu có biết cô gái đứng kia là người trong câu chuyện radio…” Lúc đầu, Đỗ Y cùng bọn họ cả ngày đi theo Nhất Hạnh, sợ Nhất Hạnh nhất thời xúc động làm điều gì ngu ngốc. Cho nên ăn cơm, đi học, vô luận đi nơi nào đều đi theo Nhất Hạnh, mãi cho đến khi bọn họ thấy Nhất Hạnh vẫn như trước, vẫn đi học, kiểm tra, vẫn như trước cùng bọ họ đùa giỡn, mới dần dần yên lòng.Tô Nhiên ôm Nhất Hạnh khóc, càng không ngừng nói xin lỗi, thực xin lỗi. Nhất Hạnh cười nói: “Mặc kệ chuyện của cậu, mình đã quên, đã quên rồi”Từ đó, Hứa Diệc Dương không còn có tới phòng Nhất Hạnh. Ngẫu nhiên từ xa thấy anh, cũng liền né tránh. Có những lúc, lơ đãng nhìn thấy anh, mà anh ta cũng vô tình nhìn lại, khuôn mặt đầy vẻ mâu thuẫn.Nhất hạnh sợ hãi, vội vàng bỏ đi.Lúc cô học năm ba, anh năm tư, thì anh đi Mĩ. Nhất Hạnh biết là do Đỗ Y nói cho, bạn trai Đỗ Y cùng Hứa Diệc Dương học cùng lớp. Nhất Hạnh nhớ rõ ngày đó, Đỗ Y úp úp mở mở nói: “Nhất hạnh, hình như, Hứa Diệc sẽ đi Mĩ.” Nhất Hạnh:” Ừm” Một tiếng, tiếp tục đọc sách.Đỗ Y thở dài: “Nhất Hạnh, cả khu rừng rộng lớn, nhiều cây như vậy, ngoài Hứa Diệc Dương ra, còn có rất nhiều cây đại thụ để che mưa đỡ gió cho cậu.”Nhất Hạnh cầm sách ngẩng đầu, nói: “Đúng vậy, trên đời nơi nào không có đàn ông.” Nhưng vì sao mình lại cố tình, chỉ yêu mỗi Hứa Diệc Dương này, mà tiến thoái lưỡng nan, ngay cả đường lui cũng không có. Nhất Hạnh chỉ nói câu đầu tiên, còn câu sau, cô đặt ở đáy lòng.Rốt cục cô cũng tốt nghiệp, lúc chia tay mọi người đều uống rượu, cùng ôm nhau khóc. Tô Nhiên ôm Nhất Hạnh, vẫn khóc nói: “Thực xin lỗi”. Nhất Hạnh ôm vai Tô Nhiên nói: “Đã lâu như vậy mà cậu vẫn còn để trong lòng, Tô Nhên, cậu có biết, cậu nhắc lại chuyện này, làm cho mình thật muốn uống thêm một ly rượu vừa cay vừa nồng này. Chị em tốt !Vì một người con trai, khóc thành như vậy, rất không đáng”. Mãi cho đến cuối cùng, Tô Nhiên nín khóc mà cười.Nhưng không ai biết, đêm đó, khi mợi người đã về, Nhất Hạnh còn một mình, ngồi khóc một giờ ở bên hồ. Sau khi tốt nghiệp cô làm việc ở công ty Ích Dương, đồng âm với tên anh, nhưng lại khác chữ, mới đầu thậm chí còn ảo tưởng rằng, liệu có thể hay không cô làm chung công ty với anh, Nghĩ rằng mình còn có thể gặp lại anh.Hứa Diệc Dương đã đi một thời gian, Nhất Hạnh không biết chính mình làm sao đối diện được. Có đôi khi, một mình ngẫm lại, bản thân hẳn là hận Hứa Diệc Dương. Nếu về sau lại gặp anh, nhất định sẽ không tránh mặt anh, nhất định phải nó
i cho anh biết: “Dù anh không yêu tôi , tôi vẫn sống tốt như trước.”Nhưng mỗi lần cũng chỉ giới hạn trong suy nghĩ, tự trách mình không không tốt, tự trách mình quá ngốc, từng ấy năm tới nay, bản thân không thể quên được Hứa Diệc Dương.Mối tình đầu tựa như phần mộ, một khi trượt chân rơi xuống, trừ phi có người đến cứu vớt, bằng không, chỉ sở trong cả sinh mệnh cuộc đời này chỉ có thể giãy dụa mà không thoái khỏi tấm lưới của ý trời.Năm năm rồi, ký ức của cô, vẫn như những xúc tu bám chặt, những tưởng niệm của cô không còn muốn nhìn lại, mà sự chờ đợi của cô, lại không có điểm dừng. Anh yêu em rất nhiều – chương 9Ngày hôm sau tỉnh lại, hiển nhiên đôi mắt sưng lên, Nhất Hạnh đứng trước tòa nhà Ích Dương, lắc lắc đầu, nhớ lại tối hôm qua ngủ không tốt, ánh nắng chói chang chiếu xuống, tất cả đều trở nên mơ hồ choáng váng.Sau 5 năm tốt nghiệp, ở công ty này cô lặng lẽ từ một nhân viên nhỏ một đường trèo lên, hiện tại đã là một người quản lý, mặc dù chức vị không cao, nhưng đối với cô mà nói, nhận tiền lương ổn định, sống một cuộc sống yên tĩnh là đã đủ rồi, trời sinh cô chính là người tâm không có chí lớn, mọi chuyện đều xem nhẹ, đụng phải việc tức giận, cũng nóng một chút, nhưng quay người, lại khôi phục bình tĩnh.Lý Xu luôn hâm mộ cô:” Nhất Hạnh, tính tình cậu tốt như vậy, tương lai Lâm Tử Diễn cưới cậu, là anh ta cực may mắn.”Nhất Hạnh nghe xong, cười cười lại lắc đầu, cùng Tử Diễn kết hôn, cô chưa từng có nghĩ tới.Cô đang vùi đầu sửa sang lại văn kiện trên bàn, sớm đã có người đến thông báo, mười giờ có hội nghị quan trọng. Bởi vì Ích Dương là công ty quảng cáo, bình thường nhận hạng mục đều chế tác rất lớn, lui tới trao đổi cũng đều là nhân vật chút có uy tín, thời gian trước, nhận một quảng cáo lớn, lợi nhuận rất tốt, công ty xem trọng, tự nhiên các ngành ở dưới không dám xem nhẹ.Nhất Hạnh không dám lơ là, vùi đầu nhìn từng chữ một, nhìn điện thoại di động, công việc mới làm một chút, thế nhưng đã đến họp thời gian, vì thế vội vàng cầm văn kiện tới phòng họp. Không biết khi nào trên vách tường phòng họp dán thông báo điều động nhân sự mới, Nhất Hạnh vội vàng đi vào, khi ngang qua chỉ thoáng nhìn lướt qua, nội dung cụ thể cũng không thấy rõ.Toàn bộ quản lý các ngành đều đã đến đông đủ, Nhất Hạnh vào cửa, liền tìm chỗ ngồi xuống, thở ra một hơi, nguy hiểm thật, kém chút đã muộn.Lí phó tổng anhg giọng, đứng ở trước bàn hội nghị hình bầu dục: “Tốt lắm, mọi người đều đến đông đủ, hôm nay chúng ta mở hội nghị, chủ yếu là hai sự kiện, ngày hôm qua ở trên đã gửi xuống thông báo nhân sự mới, mọi người hẳn