
ừng mắt liếc anh một cái, bị cánh tay dài của anh duỗi ra, ôm cô lại về phía anh, nhìn cô thẹn thùng, anh cũng không để ý, đảo mắt nhìn qua: “Sao, cậu hâm mộ à?”Lão Thất vôi xua tay, “Bát ca, em đâu chỉ hâm bộ, chỉ tiếc là em không có năng lực như anh, nhìn xem, tên anh và tên chị dâu ghép lại nghe thật tốt, nhìn qua đã biết, đảm bảo chỉ cần ba năm là ôm com đầy ta, em còn đang chờ làm cha nuôi của con anh.”Ngay cả lão Tam cũng cười: “Lão Thất, cậu cũng lớn gan nhỉ, không sợ Tử Diễn triệt cậu.”“Bát ca, anh đừng nóng a, em cũng đâu nói sai, xem đi, tên của anh với tên của chị dâu không phải vừa vặn thành câu: ‘sinh con nối dõi, hạnh phúc cả đời’ sao?Nhất Hạnh bị Lâm Tử Diễn ôm, đầu óc quay quay, “sinh con nói dõi, hạnh phúc cả đời, vì sao nghe qua.. giống…. nuôi heo đẻ.Cứ như thế đùa tiếp, cũng không biết lúc nào mới có thể đừng, mọi người vốn thân thiết, mỗi người một câu, cứ thế trêu chọc, nhưng may có Lí Lê nói thay cô. “Thật là con cóc không phun được ngà voi, chị à, chị không cần nghe tên ấy nói hươu nói vượn, tên ấy chỉ như có, chỉ biết ồm ộp nói bậy.”“Ôi chao, cầy hương, cô nói cái gì đấy.”“Nói anh đấy, thế nào.”“Tứ ca.”“Tứ ca.”….“Hừ, đàn ông tốt không chấp phụ nữ.”“Hừ, phụ nữ tốt không tranh cãi với đàn ông.”Trơ mắt nhìn hai người đá qua đá lại mỗi người một câu, khó trách làn trước cô gái tóc quăn kia nói Lão Thất và Lí lê hay cãi nhau, lúc này, xem ra quả nhiên là như thế. Những người khác sớm đã không thèm xem vào, chỉ có hai người kia một câu không thèm đấu đá, lại trở lại trạng thái định thần, chỉ có cô, có vài điều muốn nói, dù sao hai người kia cãi nhau cũng do Lí Lê nói hộ cô, tuy rằng Lão Thất chỉ trêu chọc cô mà không có ác ý, nhưng mà bất đắc dĩ có một vòng tay đang ôm chặt cô, nhúc nhích một tí cũng không được. Anh yêu em rất nhiều – chương 39Hai người dính lấy nhau một lúc, rồi cũng tự động giãn ra, Lí Lê quay đầu nhìn Nhất Hạnh, vô cùng phấn chấn: “Chị, sau này nếu chị sinh con gái, chúng ta đính ước cho bọn trẻ nhé, nghe nói kết thông gia cho bọn trẻ rất hay.” Lời này giống như là trong bụng cô đang có một đứa bé, chỉ chờ đến ngày sinh ra là được, ngay cả Lâm Tử Diễn cũng phì cười, nhưng không ai nhận ra bởi thanh âm quá nhỏ, mới nghe còn tưởng là tiếng càu nhày, những người khác cũng cười nghẹn, Lí Lê còn hỏi: “Chị cảm thấy thế nào, nếu chị sinh con trai, thì để chúng nó làm anh em kết bái, chờ cho tới khi chị và Bát ca sinh con gái, lại đính ước kết thông gia.” Vừa nói vừa nhìn Lâm Tử Diễn: “Bát ca, anh thấy sao?”Lần đầu tiên, Lâm Tử Diễn bị gọi là Bát ca mà mặt vận tươi cười, sáng lạn, căn bản không thèm để ý tới cô đang đỏ bừng hai gò má, nói chuyện đầy hứng thú: “Chà, ý này được.”Ngay cả ngẩng đầu Nhất Hạnh cũng không dám, vừa tức vừa thẹn, lời của anh với Lí Lê không phải là quá rõ ràng sao, nói chuyện sinh con mà xem như đang đi nặn tượng, tưởng sinh con dễ như vậy sao, nhào nặn, uốn nắn là được chắc, vả lại, bọn họ cũng chưa kết hôn, làm sao mà sinh con.Cũng không biết cô đã đem mình biến thành cột rơm cháy như thế nào, lúc trở lại xe, trên gương mặt của cô vẫn còn cảm giác nóng bừng, đang vào mùa đông, thế là mở cửa kính xe ra, nhưng vẫn không làm tiêu tan hết cái nóng.Anh nói chuyện với cô, câu được câu không, trong lòng cô tràn lên một nỗi căm tức, cũng không thèm để ý anh, nghiêng mặt qua một bên, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ xe.Mãi cho đến khi cảm thấy anh nhét cái gì vào lòng bàn tay mình, cô mới quay đầu lại, mở lòng bàn tay ra, hóa ra là ngọc bội hổ con đã mua ban chiều, chưa kịp hỏi, anh đã nói: “Em lấy đi, không đủ anh lại mua thêm.” Nét cười trên mặt sảng khoái cực kỳ, trong mắt ánh lên vẻ gian xảo.Rốt cục cô hiểu ra, hóa ra mua ngọc bội là có ý như vậy, thật sự là coi cô như heo mẹ, khó trách lão Thất nói tên của anh quả rất đúng nghĩa, Tử Diễn, Tử Diễn chính là sinh con nối dõi, một đứa là đủ rồi, còn muốn vào đứa, mà phải đợi cô đồng ý mới có thể, vậy mà dám một mình tự ý, cũng không quan tâm tới mặt mũi của cô.Mảnh ngọc bội cầm trong tay, quả thật là loại ngọc tốt, có cảm giác lành lạnh trong lòng bàn tay, rất là thoải mái. Nhưng mà ngại tình cảnh mới vừa rồi, trong lòng lại đè nặng, cầm ngọc bội trả lại cho anh: “Em không cần, anh lấy lại đi.” Giọng đầy hờn dỗi.Trên mặt anh ý cười không hề tiêu tán dù chỉ một giây, “Đó là để cho con gái của anh.” Vừa nghe, càng cảm thấy tức giận, thật lưu manh, hoa ngôn xảo ngữ, lúc thì nói con, lúc thì nói con gái, cô giận không thèm để ý tới anh.Thấy cô không hề có động tĩnh, anh kéo cửa kính xe xuống, anh mới vươn tay kéo tay cô: “Nhất Hạnh, Nhất Hạnh, Ôi… Sao em không để ý tới anh?”“Nhìn anh vừa lái xe, vừa với tay an ủi em, rất nguy hiểm đó, sao em không để ý tới anh…”“Trời, em thật sự không để ý tới anh à… Tống Nhất Hạnh, nói chuyện với em, em quay mặt lại cho anh…”“Tống Nhất Hạnh, quay đầy lại anh dạy bảo lại em, là ai nói muốn giúp chồng dạy con, chưa kết hôn mà đã không để ý tới anh…”“Haiz, Tống Nhất Hạnh…”Thật vất vả mới đến khu phía dưới chung cư, cô đã sớm muốn đau hết cả cụng, quai hàm cũng có vẻ hơi đau, nhưng vẫn kh