
, định nói gì, anh đã mở miệng trước: “Ngày kia anh đi công tác, đã lâu bà nội không gặp em, nếu em rảnh thì thay anh đến với bà.”“Ừm, giải quyết chuyện công ty anh à?”“Không có gì trở ngại, được rồi, em đi lên lầu đi, anh đi đây.” Thấy cô vẫn đứng lại, liền thúc dục, “Nhanh lên lầu đi.” Dứt lời vẫn đứng nhìn cô đi lên mới xoay người rời đi.Lúc trở về, anh tăng tốc xe, cửa thủy tinh mở hơn phân nửa, gió xuân xe lạnh, không khí lạnh lẽo ban đêm ùa vào, mang theo cái lạnh ẩm ướt không thể phớt lờ.Đã nhiều ngày mọi chuyện có vẻ phức tạp, ngay cả tâm tình của anh cũng trở nên nôn nóng. Liên tục vài tuần lễ, phải tìm người hỗ trợ, kết thức được việc tiếp cận, việc nhỏ không đáng lại liên tiếp phát sinh, tuy đã có phương án đề phòng nhưng vẫn mất tác dụng, chỉ còn dựa vào tính kế hiện tại, lấy tốc độ ngắn nhất thiết kế phương án mới hoàn toàn. Chuyện để lộ thông tin bên trong chưa rõ thật giả, cho tới bây giờ vẫn chưa điều tra được, phương án mới không thể biên soạn ở công ty. Mà chỉ một mình anh, chỉ sợ là thời gian quá ít.Phía trước đèn đỏ, anh giảm tốc dộ, chậm rãi dừng lại, áp phích quảng cáo trên tòa cao ốc trước mặt lột vào tầm mắt, anh liếc nhìn, là quảng cáo nhẫn kim cương, hoa tường vi màu hồng nhạt làm bối cảnh, đóa hoa nhiều tầng lớp ôm lấy nụ hoa, nơi trung tâm ấy cất chứa chiếc nhẫn, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc trong áp phích sáng lên bên chiếc nhẫn, ánh sáng tràn ngập.Mấy ngày trước đây, cũng tại nơi này, cũng vào khoảng thời gian này, nhưng trên xe không có cô.Dư Thâm Tĩnh đã hỏi anh: “Mới vừa rồi quên hỏi thăm Tống tiểu thư, lần trước tôi gặp cô ấy ở bệnh viên, bở vì vội vàng nên không vào thăm được, không biết Tống tiểu thư đã khỏe lại chưa?”“Không có việc gì, cô ấy ăn uống không chú ý, nay đã tốt rồi.”“À, hóa ra là như vậy, hôm đó tôi thấy Tống tiểu thư cứ luôn dựa vào lòng tổng giám đốc Hứa, sắc mặt tái nhợt, có vẻ rất nghiêm trọng, tổng giám đốc Hứa ôm cô ấy đi thẳng vào phòng bệnh. Bình thường tôi không thường gặp Tống tiểu thư ở công ty, cũng không có cơ hội hỏi, buổi tốt nay lại không hiểu sao lại quên mất…”Anh thoáng chốc trầm mặc cả nửa ngày, hôm ấy anh mượn điện thoại của cô gọi cho thư ký Trương, nhật ký cuộc gọi có hiện lên tên của Hứa Diệc Dương, anh còn nhớ rất rõ. Lúc ấy cũng không suy n
ghĩ gì nhiều, dù sao cô cũng làm ở Ích Dương, có liên quan cũng là chuyện bình thường, nghe lời Dư Thâm Tĩnh nói xong, mới hiểu mọi chuyện không như mình đã tưởng.Đã trải qua mấy ngày quá mệt nhọc, lúc đó anh có chút nóng giận, lần cô bị ngộ độc thức ăn, anh vội vàng tới bệnh viện, mới biết mình là người cuối cùng biết chuyện.Khóe môi nhếch thành nụ cười giễu, thế này là sao, cho dù thân mật với anh, cho dù đã đính hôn, lúc bị thương hay nguy hiểm người đầu tiên cô nghĩ tới cũng không phải là anh.Sau đó lại phóng xe trở về nhà trọ, suy nghĩ rối rắm cũng giảm, trong lòng bình ổn lạ, bởi vì rất để ý mọi chuyện, nên không sợ một chuyện nhỏ đó có thể khiến cho tâm tư bản thân bị đảo lộn.Dạo gần đây quá nhiều việc, việc đó cũng phai nhạt theo thời gian, nhớ ra cả hai người cũng đã không gặp nhau gần tám ngày, vì thế gọi điện hẹn cô tới Thẩm Hoài ăn cơm.Lúc ăn cháo anh chỉ nói đùa lung tung mấy câu, nhưng biểu tình của cô lại như bị chạm vào chỗ đau, chờ đợi mãi, cô vẫn chỉ im lặng. Cho nên lúc ở trên xe anh nhịn không được mà hỏi, nhưng lại không nghĩ tới cô lại nói không có.Mấy ngày qua áp lực quá lớn, một câu nói “Không có” của cô khiến anh cảm thấy họa vô đơn chí. Đi trên con đường yên tĩnh vào nhà họ Lâm, bóng đêm phía trước mờ mịt, đèn đường không thể chiếu phủ mọi thứ, bên trong xe lại lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng anh lại lấy tay chà chà lên tóc, câu nói “Không có” cứ quanh quẩn mãi trong đầu mãi không tiêu tan.Ngày Nhất Hạnh tới nhà họ Lâm là ngày thứ ba Lâm Tử Diễn đi công tác.Thời tiết tháng 3 rất tốt, trong vườn hoa nhà họ Lâm đã có vài bông hoa mai khai nhụy, cành cây khẳng khiu, tuy ít lá, nhưng cũng không có cảm giác đơn điệu, từng chùm hoa một điểm vào khung cảnh sắc trắng, vàng, hồng nhạt, quả thật là cảnh xuân vô hạn.Trên ban công lầu hai biệt thự có mấy chiếc ghế nằm, ánh mặt trời mềm nhẹ, gió xuân ấm áp, Nhất Hạnh chào hỏi dì Ngô rồi đi lên lầu, bước trên cầu thang đã nghe thấy có tiếng cười.Bà nội Tử Diễn đang ngồi trên ghế nằm, thấy Nhất Hạnh thì cười hiền lành: “Nhất Hạnh, con tới rồi, lại đây ngồi với bà một lát, lâu rồi con không đến, bà ở đây có một mình không có ai nói chuyện phiếm, thật sự là buồn chán.”Đi vào mới phát hiện một người đang ngồi bên một cái ghế khác, bóng dáng quen thuộc, lại nghe bà nội nói với người đó: “Bình thường cũng không đến thăm bà, sao hôm nay lại đều đến thế này.”Hứa Diệc Dương ngẩng đầu nhìn về phía Nhất Hạnh, ánh mắt hai người giao nhau, biểu tình cứng ngắc, không ngờ lại gặp nhau ở nhà họ Lâm.“Nhất Hạnh, đây là cháu nội bà, anh họ của Tử Diễn, hai đứa từng gặp nhau rồi, lại đây ngồi đi.”Chỉ còn đúng một chiếc ghế đối diện chỗ anh, Nhất Hạnh hơi chần chứ, theo thường tình thì phải chào hỏi, nhưng cũng không phải là đang ở công ty, không thể kêu