
Hứa tổng, đành nhìn Hứa Diệc Dương gọi: “Chào anh.” Sau đó tới trước mặt anh ngồi.Người già thường hai cô đơn, khó có được hai người trẻ tuổi bầu bạn như hôm nay, bà Lâm rất vui vẻ, nói nhiều chuyện đứt quãng, ngẫu nhiên Nhất Hạnh cũng nói thêm vài câu, chỉ có Hứa Diệc Dương từ đầu đến cuối cũng không nói một câu, chỉ nghe hai người nói chuyện, thỉnh thoảng tầm mắt anh rời đi, rơi xuống phía những chùm hoa mai đang nở rộ.Mãi nói đến quên cả chuyện phải uống thuốc. Bà Lâm muốn đứng lên, Hứa Diệc Dương đã sớm đứng dậy trước: “Bà ngoại, để con bưng lên cho, hai người cứ tán gẫu tiếp.”Lúc đứng dậy, tầm mắt xẹt qua bàn tay trái đặt trên đùi Nhất Hạnh, ánh mắt âm trầm. Chờ lúc Hứa Diệc Dương bưng thuốc Đông y lên, Nhất Hạnh mới giật mình phát hiện vừa rồi tầm mắt anh dừng lại ở nơi nào, là cái nhẫn trên tay trái cô, cũng không ngẩng đầu lên, nhưng tay trái lại không tự giác mà rụt lại.Ăn cơm trưa, lại ngồi trong phòng khách một lát, bà Lâm mới đồng ý cho Nhất Hạnh về, nhân lúc Hứa Diệc Dương cũng có việc phải rời đi, bà Lâm liền dặn dò: “Nhất Hạnh, để cho Diệc Dương đưa con về đi.” Cô không từ chối, gật đầu, chào tạm biệt rồi đi ra cửa với Hứa Diệc Dương, lên xe một lúc lâu cũng không nói gì.Nặng nề một lát mới nhớ tới ngày trước gặp Diệp Hàm ở bệnh viện, liền hỏi một câu: “Dạo trước em có gặp Diệp Hàm ở bệnh viện, cô ấy không khỏe sao?”Hứa Diệc Dương có vẻ đang kiềm hãm, nửa ngày mới lên tiếng: “Cô ấy đi Mĩ, đã lâu anh không gặp cô ấy.”Mãi cho đến lúc xuống xe, anh mới lên tiếng lần nữa, ánh mắt sâu như biển: “Em khỏe lại chưa?”“Vâng, đã khỏe lại rồi.” Tóc mái trên trán khẽ bay loạn, cô thuận tay vén lại, cười nhẹ: “Lần trước cám ơn anh.”“Không có gì.”…“Vậy, em lên đây, tạm biệt.”“Ừ.” Anh yêu em rất nhiều – chương 48Dự án quảng cáo tiếp theo của Ích Dương, là quảng cáo về một nhà hàng, nhà hàng chính là ở Hải Nam, khách hàng yêu cầu phải lấy bối cảnh ở nhà hàng chính, lần này phải thực hiện được đoạn quảng cáo tốt nhất. Đương nhiên, đối với yêu cầu này, khách hàng nguyện ý cung cấp toàn bộ chi phí công tác cho nhân viên Ích Dương.Lưu Ý Khuynh biết được thì rất hưng phấn, lúc giữa trưa ăn cơm còn nói mãi với Lí Xu, “Tôi cũng muốn đi.” Kết quả bị Lí Xu liếc một cái, phê bình thẳng thắn: “Tới phiên cô đi chắc?”Lưu Ý Khuynh thình lình bị tạt một gáo nước lạnh, chỉ còn biết trừng mắt nhìn Lí Xu, nửa ngày mới phun ra được một câu: “Đó là vì nghe nói tổng giám đống Hứa cũng đi, cho nên tôi… tôi hơi mơ mộng hão huyền một chút.”“Chà, thật không, tổng giám đốc Hứa cũng đi? Đi cùng ai?” Không ngờ Lí Xu cũng rất hưng phấn, một bên dùng tay trái níu lấy đầu Lưu Ý Khuynh, một bên cúi thấp đầu lại nói chuyện: “Chà, cô nghe ai nói, nếu đúng là vậy, tôi cũng muốn đi, biển Hải Nam, tắm nắng, thật muốn nhìn dáng người hoàn mỹ của Hứa đại nhân.”Nhất Hạnh nhìn hai kẻ đang châu đầu vào nhau ở phía đối diện nhỏ to thì thầm, không cần đoán cũng biết nội dung cuộc nói chuyện, dường như mỗi ngày cô đều tan tầm hay ăn cơm cùng hai người này, sao có thể không hiểu họ.Dù sao cô cũng khá mẫn cảm với chủ đề của họ, nên không hề muốn tham gia với họ, nên có gắng để cho tai mình thanh tịnh, không hề biết Lí Xu và Lưu Ý Khuynh đã chuyển sang cười lấm la lấm lét, sau đó đồng loại quay qua nhìn cô.“Hai người sao thế?” Trực giác khiến Nhất Hạnh quay lại, có cảm giác giống như mặt mình dính cơm hay có gì không hợp lí nên đưa tay sờ soạng một vòng nhưng không phát hiện gì, nên mới ngẩng đầu hỏi, hai người đối diện chồm tới gần hỏi: “Này, Nhất Hạnh, hỏi cậu một chuyện được không?”“Chuyện gì?”“Lâm công tử nhà cậu với tổng giám đốc Hứa của chúng ta, dáng người ai nhìn được hơn?”Cái này làm sao cô biết, vì thế lắc đầu: “Không biết.”“Đừng gạt người.”“Thật sự không biết.”“Chị Nhất Hạnh, dáng người anh Lâm thế nào?” Lưu Ý Khuynh lắc lắc cánh tay Lí Xu.“Chà, được rồi, thế nào, Nhất Hạnh, Lâm công tử nhà cậu dáng người thế nào, ờ, có cơ bụng sáu múi như trong truyền thuyết không?”Bốn con mắt nhìn Nhất Hạnh, có thể nói là sáng ngời lấp lánh, sao chưa từng thấy họ có tinh thần như vậy khi họp, Nhất Hạnh quanh co suy nghĩ, cả hai lần cô đầu là “mắc mưu bị lừa”, xấu hổ còn không kịp, sao có thể có gan nhìn Lâm Tử Diễn trần truông, trong đầu vừa hiện ra hai chữ “trần truồng”, hai má cũng không tự chủ được mà nóng lên, cắn răng nói: “Không biết.”“Đứa trẻ hư, đừng có gạt chị, chị đây là người từng trải, cái gì mà không nhìn ra, mau nói nhanh à, không thì chị đây không tha cho cậu đâu, nói mau, mấy múi cơi bụng?”Nhất Hạnh nhăn nhó, thật sự không biết, mà những lời này chỉ có hai người này mới dám ở căn tin mà nói quang minh chính đại như vậy, hơn nữa cô chưa từng nhìn thấy Lâm Tử Diễn trần truồng, phòng tối hù, cô có thể thấy được gì, vả lại, cô cũng không sờ qua, nghĩ lại thì chỉ nhớ từ đầu tới cuối đều nóng bừng cả người như thể nồi lẩu đang sôi vậy.Đối diện với hai kẻ quyết tâm phải có đáp án, Nhất Hạnh khẽ cắn môi, hít một hơi: “Không nhìn rõ.”“Cậu cũng chưa sờ qua?” Hừ, làm như cô giống như mấy cô nàng mê trai, cả ngày chỉ tìm cách “ăn thịt” người khác.“Chậc