
t cúi đầu chào khiến nó giật cả mình. Còn Gia Khiêm thì vẫn dửng dưng như không. Chắc vì từ nhỏ đến lớn anh ta đã quá quen với những việc như thế rồi.
Nó chui vào trong, Gia Khiêm ngồi xuống ngay bên cạnh rồi đóng cửa lại. Chiếc xe rồ máy và bắt đầu lăn bánh. Thấy nó cứ ngoái đầu nhìn ra phía sau, Khiêm liền giải thích:
– Họ đi theo để bảo vệ chúng ta đấy.
– Nơi này an ninh bất ổn lắm sao?
– Không đến nỗi đó. Nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn, đúng không?
Nó thấy Gia Khiêm nói cũng có lý nên ngồi im. Ra khỏi nhà anh, nó nhìn thấy hai bên đường những rừng cây rậm rạp. Tuy ở ngay trước mắt nhưng lại mang một vẻ gì xa xôi, bí ẩn lắm. Được vào đó chơi chắc cũng thú vị. Nó nghĩ vậy.
– Ở trong đó không có gì hay ho đâu. Vừa tối lại vừa rất nhiều muỗi.
– Thế à?
– Thì khu rừng nào lại chẳng vậy?
Nó đột ngột quay qua nhìn Gia Khiêm:
– Trong đó có khủng long không?
Anh ta bỗng phá ra cười nắc nẻ làm hai mắt nó tròn xoe. Nó lờ mờ hiểu ra là mình vừa hỏi một điều gì lố bịch lắm.
– Em biết cảm giác của anh lúc này thế nào không? – Gia Khiêm nhìn nó, cố gắng lắm mới nói thành lời – Anh thấy giống như mình đang ngồi cạnh Hằng Nga mới rới từ cung Quảng Hà xuống. Em chỉ có thể nhìn thấy khủng long ở khu vực giáp ranh hay các căn cứ quân sự thôi. Chứ ở đây mà có mấy con quái vật to xác ấy thì còn nhà cửa nào chịu nổi chúng nữa?
– Khu vực giáp ranh…?
Nó há miệng tính hỏi lại xem “khu vực giáp ranh” là gì thì chợt nhớ ra Gia Khiêm không biết mình thuộc một thế giới khác anh ta hoàn toàn. Tốt nhất là nó nên im lặng để khỏi nói ra một câu ngu ngốc nào nữa. Nếu không chưa biết chừng Gia Khiêm lại nghĩ đầu óc nó…không được bình thường.
THƯ VIỆN
Vào thành phố, nó bị choáng ngợp bởi những toà nhà bằng kính trong suốt, cao chọc trời, mọc san sát nhau; những cột đèn thẳng tắp hai bên đường, xen kẽ với hàng cây xanh mát. Nhưng điều làm nó thích nhất là đường phố rất tĩnh lặng, ít xe cộ qua lại.Những con đường ở Biên Hoà luôn ầm ĩ và đầy khói bụi. Xe cộ thì lúc nào cũng qua lại nườm nượp đến chóng cả mặt.
Nó bắt đầu chú ý đến việc khắp nơi dán đầy ảnh của một nhóm người mà theo nó nghĩ đó là một ban nhạc đang nổi tiếng. Họ gồm bảy thanh niên mặc vest đen. Mặt mày thoạt trông cũng sáng sủa. Quan trọng là không ai để tóc dài hay đeo bông tai. Nó dị ứng nhất là mấy ông ca sĩ “da trắng như tuyết, môi đỏ như son” và nói như nhà văn Nam Cao thì đúng là :”Trông gớm chết”.
Chiếc xe dừng lại trước một toà nhà ba tầng, trước cổng có đặt hai bức tượng chim ưng rất to. Nó đi theo Gia khiêm bước vào trong, theo sau còn có hai người nữa. Cửa thang máy vừa đóng lại nó đã quay sang hỏi Gia Khiêm:
– Ở đây mượn sách có cần làm thẻ không?
– Em chỉ ghi tên mình và tên cuốn sách sau đó kí tên là xong.
– Đơn giản như vậy ư? Lỡ có người không chịu trả thì sao?
– Ở đây không có ai thế đâu. Mà nếu như có thì kẻ đó cũng phải thấy xấu hổ và ô nhục cho chính mình.
Trời ơi, ý thức cao độ vậy sao? Ở trường nó, mặc dù khi làm thẻ buộc phải ghi cụ thể tên, lớp mà vẫn có người “chai mặt” mượn nhưng không chịu trả. Có khi là do đểnh đoảng hay quên, nhưng cũng có khi vứt lung tung rồi mất khi nào không hay.
– Sao? Em lại suy nghĩ gì hả?
– Đâu có – Nó giật mình trả lời.
– Em biết không, nhiều khi nhìn em thấy rất có cốt cách của nhà văn tương lai đấy.
Nghe vậy, nó cúi mặt cười tủm tỉm. Gia Khiêm để một anh vệ sĩ đi theo bảo vệ nó. Anh ta có dáng người cao ráo, khoẻ mạnh và một vẻ mặt lạnh như tiền. Nó không biết có gì ẩn sau cặp mắt kiếng đen ấy nhưng….
– Em cứ đi tham quan thoải mái, miễn là đừng tự ý rời khỏi nơi này, được chứ? Anh phải tìm mấy cuốn sách.
– Làm sao để tìm anh?
– Anh sẽ tìm em…
Hồi còn nhỏ, nó chẳng ham đọc sách, thậm chí còn căm ghét. Nếu có chăng thì chỉ đọc truyện tranh. Vậy mà trẻ con ở đây lại tỏ ra rất say mê với những cuốn sách dày cộm toàn chữ với chữ làm nó thấy ngường ngượng khi nhớ về quá khứ của mình…
Nó muốn tìm thứ gì đó để đọc trong những ngày còn ở đây. Ít nhất cũng phải là một người bình thường, chẳng lẽ ai nói gì cũng ngơ ngơ ngáo ngáo. Nó ghét trở thành con ngốc trước mặt người khác lắm.
ẤN TƯỢNG
Mới vòng qua vòng lại có năm phút mà chồng sách trên tay nó đã cao đến nỗi che hết cả tầm nhìn. Thấy nó hết nghiêng trái lại nghiêng qua phải, anh chàng vệ sĩ ở phía sau liền tiến lại gần nói:
– Để tôi giúp cô!
Ô, thế mà từ đầu đến giờ nó cứ nghĩ anh ta chẳng những câm mà còn bị mù mới chết chứ. Sau khi chuyển giao toàn bộ sách vở trên tay, nó quyết định tìm thêm một quyển tiểu thuyết để đọc cho vui. Nhiều cái tên lướt qua nhưng không để lại cho nó chút ấn tượng nào.
“Nếu chỉ là giấc mơ” Nó với tay cầm lấy một cuốn sách nhỏ nhắn bìa xanh ngọc với những chấm nhỏ li ti như mưa bụi. Tựa đề được viết bằng nét chữ hoa mềm mại và uốn lượn. Nhưng điều làm nó thích nhất là các hoạ tiết cách điệu rất đặc biệt trang trí ở cuối góc phải trang bìa. “Huần Gia Toáng” Nó phá ra cười nắc nẻ ngay sau khi đọc xong tên tác giả.
Ngay lập tức, mọi người trong thư viện đồng loạt nhìn về phía nó với ánh mắt không vừa lòng chút nào. Nó