
nên em không đi đón các anh chị được! Chẳng lẽ chị không tin?
– Tất nhiên là chị tin! – Nhỏ Hạnh gật gù – Nhưng theo chị đoán, em chỉ tập văn nghệ trong hai tiết đầu thôi! Sau đó thì ra về!
Rồi trước vẻ mặt đờ ra vì kinh ngạc của Mạnh, nhỏ Hạnh thản nhiên hỏi tiếp:
– Thế trường em tên gì?
Không hiểu tại sao tự dưng bà chị lại quan tâm đến chuyện trường lớp của mình kỹ lưỡng thế, Mạnh hơi chột dạ nhưng vẫn gắng gượng trả lời:
– Trường em học là trường Trần Nguyên Hãn.
Nhỏ Hạnh chớp mắt:
– Em học lớp 7/4 phải không?
Mạnh ngạc nhiên:
– Phải! Sao chị biết?
– Tình cờ thôi!
Nhỏ Hạnh mỉm cười, rồi nó nói giọng tỉnh khô:
– Thôi, bây giờ em vào đem chiếc ba lô ra đây cho các anh chị lấy quần áo đi tắm!
Lúc này nếu cô bé Mai-ka từ trên trời rơi ngay chóc xuống trước mặt chắc chắn cũng không khiến Tiểu Long, Qúy ròm và thằng Mạnh sững sờ bằng câu nói bất ngờ của nhỏ Hạnh.
– Hạnh nói gì thế?
Tiểu Long và Qúy ròm đồng thanh kêu lên, thâm chí Tiểu Long phải áp hai bàn tay lên ngực để ngăn không cho trái tim nhảy tót ra ngoài.
Còn Mạnh thì chết sững như bị đóng đinh lên ghế, mặt ngay như thằng bù nhìn ruộng dưa, mồm miệng cứng đơ không thốt được tiếng nào.
– Thôi đừng có giả chết nữa! – Nhỏ Hạnh hấp háy mắt – Ði lấy chiếc ba lô ra đây!
Như choàng tỉnh, Mạnh hít vào một hơi và nhăn nhó nói:
-Em chả hiểu chị nói gì cả! Em có phải là thành viên của nhóm Mèo Rừng đâu!
Nhỏ Hạnh trừng mắt:
– Chả có nhóm Mèo Rừng nào ở đây cả! Chuyện này chỉ có một mình em tác oai tác quái thôi!
– Chị đừng có nói oan cho em! – Mạnh khổ sở – Em chả biết gì sất!
– Mày biết! – Qúy ròm thình lình hừ giọng – Bây giờ tao mới nhớ ra mày là người duy nhất biết được chuyến đi của tụi tao. Chính mày đã thông báo cho các anh chị ở nhóm Hải Âu về ngày giờ tụi tao đến Vũng Tàu và cũng chính mày đã bí mật theo dõi sự bày bố của họ!
– Trời ơi! – Mạnh kêu lên, rồi sợ trời không nghe nó giơ thẳng hay tay lên trời – Ðầu óc em đần độn chứ có thông minh như anh với chị Hạnh đâu mà dám táy máy sửa mật mã của nhóm Hải Âu! Có tài thánh em mới biết được chữ “news” là viết tắt của bốn từ “Ðông Tây Nam Bắc”!
– Có thể là lúc đầu em không biết! – Nhỏ Hạnh cười cười – Nhưng khi phát hiện được bức mật thư trên bùng binh ở phía tây, em liền đóan ra chữ W là viết tắt của West. Ðiều đó chẳng khó khăn gì với trình độ tiếng Anh lớp 7. Và thế là em sửa West thành East!
– Chị Hạnh ơi là chị Hạnh! – Mạnh vẫn một mực kêu oan – Nếu chị căn cứ vào những phỏng đoán mơ hồ đó rồi kết luận em đánh cắp chiếc ba lô thì qủa là oan cho em qúa!
Giọng điệu thống thiết của Mạnh làm Tiểu Long động lòng. Nó nhìn nhỏ Hạnh và đưa tay quẹt mũi:
– Hay là…
Tiểu Long mới hó hé được hai chữ, nhỏ Hạnh hiểu bạn mình định nói gì. Nó lắc đầu chặn ngang:
– Hạnh không nói sai đâu! Còn một chứng cớ khác nữa. Chứng cớ này mới thật là quan trọng…
Rồi trước vẻ hồi hộp của mọi người, nhỏ Hạnh nói rõ ràng từng tiếng:
– Thằng oắt ở ngôi nhà mà Hạnh, Long và anh Thức vào dò xét là học sinh lớp 7/4 trường Trần Nguyên Hãn. Chính tấm bảng tên đeo trước ngực áo cho biết nó học cùng lớp cùng trường với thằng Mạnh nhà mình và hai đứa đã đồng lõa với nhau trong “vụ án” này!
Tiểu Long há hốc miệng:
– Nhưng còn ông cụ…
Nhỏ Hạnh nhoẻn miệng cười:
– Ngay cả ông tiên tinh nghịch đó cũng tham gia vào trò chơi của cháu mình. Tóm lại, nhóm Hải Âu kỳ này đã sập bẫy thằng oắt Mạnh một cú nhớ đời. Sau khi tập văn nghệ ở trường về, hai thằng oắt đã chăng dây đợi sẵn vì biết chắc “kẻ trộm” thế nào cũng chạy vào hẻm để dẫn dụ tụi mình đến trước bức tường…
Nhỏ Hạnh kể vanh vách như thể chính nó tận mắt chứng kiến.
– Em đã bảo không phải em mà! – Mạnh chống chế một cách yếu ớt.
– Có phải mày hay không tụi tao chả cần cãi nhau làm gì cho mệt! Bây giờ tụi tao đi tắm đây!
Tiếng Qúy ròm thình lình vang lên ngoài cửa phòng khiến Tiểu Long, nhỏ Hạnh và Mạnh quay phắt người nhìn ra.
Ðã không nhìn thì thôi, vừa quay lại mặt mày thằng Mạnh lập tức đờ ra. Chả biết Qúy ròm lẻn ra khỏi phòng tự bao giờ, bây giờ nó quay lại thì chiếc ba lô màu xanh quen thuộc đã nằm gọn trong tay nó.
– Thế là hết chối rồi nhé! – Tiểu Long cười hì hì và chồm người nhéo tai Mạnh.
Mạnh rụt cổ:
– Ấy, ấy, đừng! Oan em!
Tiểu Long trợn mắt:
– Giờ này mà mày còn kêu oan nữa hả?
Mạnh láu lỉnh:
– Chứ gì nữa! Nhóm Hải Âu đánh cắp chiếc ba lô này của các anh chị, em đã ra tay đánh cắp lại của họ để đem về, bây giờ anh trả ơn em bằng cách nhéo tai, vậy mà bảo là không oan?
Mồm mép của thằng Mạnh không kém gì ông anh ròm của nó khiến Tiểu Long chẳng biết đối đáp làm sao, đành rụt tay lại đưa lên… quẹt mũi.
Qúy ròm nhún vai:
– Thôi, đừng đôi co với thằng giặc con đó nữa! Bây giờ chúng ta đi tắm, xong còn phải đi tìm các anh chị nhóm Hải Âu!
Tiểu Long chưng hửng:
– Ði tìm nhóm Hải Âu làm gì nữa?
Không để Qúy ròm kịp mắng Tiểu Long “Ðồ ngốc tử!”, nhỏ Hạnh vội lên tiếng:
– Ði tìm để báo cho họ biết mình đã tìm ra chiếc ba lô rồi chứ chi! Nếu không, họ sẽ bới tung cả thành phố này