Old school Swatch Watches
Bà Xã Nghịch Ngợm, Em Là Của Anh

Bà Xã Nghịch Ngợm, Em Là Của Anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322495

Bình chọn: 8.5.00/10/249 lượt.

gặp mặt một ngày anh đã ra đây và gặp em , cũng ngay tại cái ghế này.

– Lúc đó em đang làm gì ở đây vậy?

Hắn mỉm cười, nụ cười rất kín đáo

-Em đang ngồi….khóc và miệng không ngừng “than thân trách phận”

-Hả? ????

Nó ngạc nhiên trước ấn tượng đầu “khó phai” đó

-Sao? Sao em khóc?

-Vì em biết mình sắp “lên xe bông” với một người chưa từng gặp, nhưng theo tình hình lúc đó thì anh biết còn một lý do nữa….

Hắn cố nhịn cười càng làm dâng sự tò mò của nó:

-Sao? Anh nói mau đi

– Vì em muốn…. chạy xe đạp quanh hồ nhưng tập thế nào cũng không được…

Nó há hốc:

-Không…không thể nào, em mà không biết chạy xe đạp ? Anh đang nói dối hả?

-Thật. Lúc đó anh thấy em là một cô gái “kỳ lạ” nên đã dỗ em bằng cách mua kem cho em.

Hắn im lặng như để quá khứ một lần nữa hiện về xoa dịu trái tim hắn, thấy hắn im lặng nó nóng lòng

-Sau đó thế nào?

-ưm……Sau đó em không thể ngừng yêu anh và đồng ý hôn ước này sau khi biết anh là hôn phu của em

Hắn nói với khuôn mặt rạng ngời nhưng không “chói nắng” làm mặt nó được dịp ửng đỏ.

Nhưng nó đâu biết trong lòng hắn còn một “điều chưa nói”

-Nếu vậy anh chở e đi quanh hồ đi…

Nghe nó nói hắn đứng dậy định bước ra xe nhưng nó nắm tay hắn lại, ánh mắt tinh nghịch

-….Bằng xe đạp…

Hắn nghe mà muốn té xỉu. Lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày hắn đáp

– Em mặc váy mà!

-Em sẽ ngồi một bên

-Bụi lắm!

-Không sao

– Đường không trán nhựa hết đâu!

– Em chịu được

– Xe đạp chậm lắm!

– Em thích

– Xe đâu đạp?

-Mướn đi.

-Anh …anh…không biết đạp xe…

-…………………………..

1s

2s

3s

-Á….ha ha ha ….

Nó cười miệng tới mang tai, hắn chỉ còn biết đứng chịu trận mặt “đơ như cây cơ” không nói nên lời

Sau một trận cười no bụng nó mới để ý tới khuôn mặt “thê thảm” của hắn, khuôn mặt đầy vẻ ……“tự ái” . nó dịu giọng

-Nè…nè….

Nó zừa kêu zừa lấy tay lay lay người hắn, nhưng giờ đây hắn như khúc gỗ , kêu cũng không thèm trả lời

-Nè…giận rồi hả? Có vậy đã giận rồi

-……………… – vẫn im lặng

– …Đừng có nhỏ mọn vậy được không? Hay để em “chở“anh nha !

Hắn biết thế nào nó cũng mua chuộc hắn nhưng bằng cách này thì….

Hắn không thể im lặng được nữa

-Đồ ngốc! Mới nói đã quên sao?

Hắn nhấn mạnh từng chữ

-EM …KHÔNG…BIẾT…ĐẠP….XE

Nó mỉm cười mặt có phần “xảo quyệt” làm hắn nhíu mày khó hiểu

10 phút sau:

-Hi hi hi thích quá đi mất!!!!

Nó “tươi như hoa” nhìn hắn mặt đang đăm đăm.

CHAP 8

-Anh thấy em thông minh hông? Nhưng hổng cần cảm ơn em đâu hihihi..

Hắn không trả lời, điều đó đủ hiểu là tất nhiên hắn không cảm ơn nó rồi vì bây giờ hắn đang không biết giấu cái mặt vào đâu nữa, khi người đang đạp xe chở nó không phải là hắn mà là tên…………VỆ SĨ, và tất nhiên người chở hắn cũng là ….VỆ SĨ của hắn.

-Woa….a…a sướng quá , thích quá

Nó dường như không hiểu nỗi “khổ tâm” của một thằng con trai như hắn, vẫn “loi nhoi” như con zòi

Đi hết một vòng mặt hắn nghiêm nghị :

-Được chưa?

Không biết nó “vô tư thái quá” hay cố tình không hiểu:

-Nữa đi ,nữa đi màà….à…à….

-Đi tiếp!

Hắn bất lực ra lệnh cho 2 tên vệ sĩ giờ đây cũng đã mồ hôi nhễ nhãi.

Cứ thế suốt nửa tiếng “ròng rã” bên bờ hồ có 2 tên đeo kính đen mặc vest đen….đạp xe “hì hục” chở một đứa con gái luôn mồm líu lo , còn tên con trai thì mặt mày lạnh như cục nước đá làm mặt hồ yên tĩnh cũng “gợn chút sóng”.

*BUỔI TỐI:

Ăn uống no say hắn lại tiếp tục đưa nó đến một khu chợ (chợ đêm)

Ở đây bán nhiều đồ và rất đông người làm nó “thích mê ly”. Nó như chim, hết sà vào gian hàng này lại sà vào gian hàng khác. Thích thứ gì thì mắt cứ sáng rỡ:

-Woa….mua …mua đi Gia Huy!

-Ui, đẹp quá , em thích quá, Gia Huy mau..mau mua đi.!

-…………………………..

Cứ như vậy sau một hồi người vui nhất chính là nó, và người khổ nhất……. không phải là hắn mà là vệ sĩ “đáng thương”.

-Tiểu Du lại đây để anh chọn cho em một món giống với em.

Hắn kéo tay nó lại một gian hàng lấy con voi to nhất, cao bằng vai của nó nhìn nó châm chọc:

-“Chân voi” giống em chưa nè?

-Mắt anh có vấn đề không? sao mà giống em được

Hắn tỏ vẻ hơi thất vọng

-Ờ ha! Nó thấp hơn em, chân cũng không to như chân em, biết làm sao đây ta?

Nó giận dữ:

-Nè anh muốn chết không, dám nói chân em to hả

Hắn nhìn nó cười thật hiền làm nó “ngu người” . Trước giờ ít khi nó thấy hắn cười “lộ liễu” như vậy. Mặt nó hơi hồng

Hai tên vệ sĩ hình như cũng “mất sức” zữ lắm rồi, thấy vậy hắn cho họ ra xe chờ trước.

-Ô…Ô mắt nó tròn xoe nhìn những cây “gì đó” đủ màu như những đám mấy nhỏ vậy, nó lay hắn thật mạnh

-Gia Huy…anh nhìn kìa…cái đó là gì vậy?

Hắn không có “kinh nghiệm” nhưng từng thấy mấy đứa con nít ăn, hắn nói …đại mặt ra vẻ hiểu biết

-“Đồ ăn” chứ gì !

Nó tin cái “rụp” nôn nao:

-Vậy mua “đồ ăn” đó cho em đi (Tác giả bó tay)

Hắn muốn “ghi điểm” nên định bụng khi mua sẽ hỏi người bán tên của thứ “đó” nên kêu nó

-Vậy em đứng đây chờ đi!

Hắn quay đi. Nó đang đứng đó. hồi hộp chờ đợi thì một đám người ở đâu rất đông kéo qua xô đẩy nhau làm nó cũng bị đẩy đi đâu mất, khi không còn hỗn loạn thì nó cũng không còn ở chỗ cũ nữa, nó hoảng hốt chen đi trong dòng người tìm bóng dáng hắn, con tim khẽ run lên vì sợ hãi