
ắt nhìn sang Mạnh Khang.
Phía Xa có một bóng người đứng nhìn , tay vặt trụi lá cái cây bên cạnh
Đi học về cả 2 ghé mua hoa về đền cho quản gia Lâm , về tới nhà nó năn nỉ hết lời xin lỗi hết nước bọt quản gia Lâm mới miễn cưỡng “tha thứ” cho tội trạng của nó. (thật ra ngoài số hoa 2 người mua về hắn đã cho người mua thêm những loại Lan quý khác để dập tắt ngọn lửa trong lòng “người bị hại”
*Buổii tối
Sau khi ăn cơm tối xong hắn khoác áo ra ngoài chỉ nói với nó một câu ngắn gọn nhất có thể
– Chút nữa anh về!
Nó muốn hỏi hắn đi đâu nhưng lại thôi.
nằm trong phòng nó thiêm thiếp ngủ, lúc mở mắt ra đã 11h đêm rồi, nó giật mình bật dậy
– Không biết hắn về chưa?
Lắng tai nghe nhưng “phòng đối diện” vẫn không động tĩnh gì.
Lấy dt ra xem, không có bất cứ liên lạc nào từ hắn. nó đứng dậy nhìn ra cửa sổ, mắt nhìn về phía cổng vẫn im lìm
– Có lẽ chưa về!
nó thở dài , chợt nhớ những lời Đại Ảnh nói khi sáng , nó thấy lòng nao nao, xen lẫn cảm giác nóng ruột. Không hiểu sao nó bắt đầu lo lắng
– Hắn nhiều kẻ thù trên thương trường như vậy lại có tên trong băng nhóm xã hội đen……….
Nó nghĩ mà thấy sợ, sợ hắn gặp chuyện không may, sợ bất cứ tình huống nào xảy ra cho hắn.
Nó lắc lắc đầu xua đi những ý nghĩ “không lành mạnh” đó choàng một cái áo khoác mỏng đi ra vườn
Đi một hồi nó dừng lại trước “nhà” của “cặp đôi quái vật” (2 con chó xù đó ^^)
Nó ngồi xuống lấy tay vuốt ve chúng, mặt thoáng nét buồn
Nó cứ ngồi đó một hồi lâu, bỗng 2 con chó bật dậy làm nó giật mình
– AA.a.a.a.a… cặp đôi quái vật không lẽ lại định rủ mình tập thể dục nữa sao?
– Cái gì mà cặp đôi quái vật? Người ta có tên chứ bộ
– Hả…a…..a… không …không thể nào, chó….chó biết nói
Đang hoảng hốt cực độ bỗng một túi giấy từ phía sau đưa lên trước mặt nó làm nó bất ngờ…
CHAP 5
Đang ngỡ ngàng thì hắn từ đằng sau ngồi xuống kế bên nó
– Cho em!
Hắn lại nói cái kiểu ngắn gọn đó. Nó cầm cái túi mở ra thấy một hộp kem socola
– Woa…a…a.. ngon quá
Nó cười tít mắt vừa mở hộp kem ra xử tại chỗ. hắn biết nó thích kem socola nhưng ….không biết nó có nhớ là nó thích loại này không nữa
– Bé Bỏng , Bé Nhỏ..
– Anh nói gì vậy, tôi đâu có Bé? – Nó tròn mắt
– Anh biết , “chân voi” như em sao mà Bé được – Hắn cười châm chọc
– Nè muốn gì đây? sao anh kiếm chuyện hoài vậy hảaaaaaa? – Nó tức xì khói, hắn cố giữ vẻ bình tĩnh.
– Ai thèm kiếm chuyện, anh có lòng tốt cho em biết tên của “cặp đôi quái vật” mà
– Hả….a…a…a…a…???? – Một lần nữa nó bị ngac nhiên.
– Có nhầm lẫn không, hahahaha…hahaha tụi nó bự như vậy mà anh đặt tên nghe “dễ hiểu lầm” quá vậy?
Nó được thế cười chọc quê hắn làm hắn hơi ngượng nhưng vẫn thái độ đó hắn không chịu thua:
– Nè, sao hôm nay em ngoan vậy?
– Ý anh là gì?
– Bữa nay không đi chọc phá mọi người mà ngồi đây rầu rĩ? Không ngờ siêu quậy cũng biết buồn
Mặc kệ lời trêu chọc của hắn , nó không nói gì khuôn mặt trầm ngâm.
– Tôi không buồn
-…………………….
Thấy nó trở nên nghiêm túc hắn im lặng lắng nghe. Nó vuốt ve Bé Bỏng nói tiếp:
– Tôi thấy lo hơn
– Em lo gì?
Hắn hơi ngạc nhiên khi hôm nay nhìn nó đầy “tâm trạng”
– Tôi lo sẽ mãi mãi không nhớ gì và….em cũng lo cho anh nữa!!
Nghe nó nói mà trái tim hắn mềm nhũn, ánh mắt không còn lạnh lùng mà trở nên dịu dàng hơn mặc dù hắn không biết nó lo cho hắn điều gì:
– Sao lại lo cho anh?
Nó nhìn hắn ánh mắt có phần xót xa:
– em biết cả rồi…
Câu nói của nó làm hắn hơi “chột dạ”, hắn im lặng
– Chỉ kinh doanh mà không cần gia nhập thế giới ngầm không được sao?
Hắn hơi bất ngờ
– Em nhớ gì rồi ah?
– Không, em nghe mọi người nói
Hắn không đáp, khẽ đứng dậy bước vài bước, trong lòng nhiều cảm xúc xâm chiếm hắn, hắn vui vì nó đã nghĩ tới hắn chứng tỏ trong lòng nó đã có hắn rồi, nhưng đồng thời cũng xen vào cảm giác bat an lo sợ. Sợ gì, chính hắn cũng không rõ.
– Anh sao vậy?
Nó đã tiến tới gần từ lúc nào mà hắn không để ý, cả 2 lại ngồi xuống cái xích đu gần đó, mỗi người đeo đuổi ý nghĩ riêng của mình
– Tiểu Du!
Hắn bỗng xích sát lại nó làm tim nó đập thật mạnh
– Anh…h…h.. làm…gì….
Chưa nói dứt câu hắn đã…… quỳ 1 chân xuống đất…
– Hả..ả..?..???
Mặt nó bắt đầu ửng đỏ tay nắm chặt….hộp kem trong đầu vang lên câu hỏi bự chảng
– “KHÔNG…..KHÔNG LẼ ĐỊNH…CẦU…U..U HÔN..N..MÌNH..H.H..H..H..”
Thấy thái độ nó như vậy hắn thừa biết trong đầu nó nghĩ gì, hắn nhìn nó giọng nghiêm túc:
– Tiểu Du em…..
Tiếng gọi “thiết tha” đó càng làm tim nó đập nhanh mặt không ngừng “tăng độ đỏ”
– Gì…ì…ì…
Không đợi nó hết lời hắn móc túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ càng làm nó “sáng dạ” ra
– “Toi…tới…rồi….”
Nó nhắm tịt một bên mắt, chỉ dám mở….1 con mắt… chờ đợi….
– .E có thể nhấc cái “chân voi” lên được không?
– Hả…ả…….
Nó mở cả 2 mắt ra nhìn hắn, hắn đang nhấc chân nó đặt lên đùi hắn
Hành động đó càng làm nó “đổ mồ hôi hột”
– “Đeo..o…nhẫn ở…..chân….n..n hả…ả….”
Lại một ý nghĩ “điên rồ” chạy qua óc nó
Hằn như biết hết “ý tưởng” của nó nhưng mặt vẫn tỏ vẻ “nghiêm trọng”
hắn cầm cái hộp mở từ từ…..
Nó căng thẳng quá nhắm tịt mắt
1s
2s
3s
4s
– “Sao…sao …?”
Nó mở mắt thấy hắn