
muỗng cháo 1 cách khó nhọc, và nó đổ tùm lum ra áo tôi. TT___TT
- Đưa cho tôi.
- Sao..?
DJ giật cái muỗng trên tay tôi và tay còn lại cầm tô cháo. Anh ta múc 1 thìa và đưa tới miệng tôi, nhướn mày bảo tôi há miệng ra.
“Arghh.. ko.. để em.”
Tôi giơ tay định đòi lại cái muỗng nhưng tay của DJ gạt ra… Giọng của anh ta như đóng băng.
- Mở miệng ra.
- KO! ><
- Nếu em ko nghe, tôi sẽ… hôn em.
- WHAT?
Tôi gần như nhảy dựng khỏi giường khi nghe câu nói đó, Quái quỉ, anh ta đang nói nhảm gì thế chứ?Vẻ mặt của DJ ko hề thay đổi sắc thái, và đó là cái vẻ quả quyết của anh ta. Argh.. DJ, anh ta dám nói dám làm.. Tôi phải làm gì đây. Đành phải mở miệng ra thôi.
Tôi vừa rụt rè vừa từ từ mở miệng mình ra… Để rồi miệng tôi trở thành há hốc cùng với đôi mắt đứng tròng …khi nhìn thấy C.K của tôi ở cửa. Hắn dành cho tôi 1 ánh mắt xẹt điện, đúng hơn, là dành cho tôi và DJ. Cơn ác mộng ngày nào lại tái diễn… C.K và DJ.
Ôi trời ơi. Thật đúng lúc, đúng nơi, đúng người. Tại sao ko sớm, ko muộn, ko phải là ai khác, mà hắn phải bắt gặp tôi ngay cái lúc đang để cho DJ đút cháo. Tại sao? Tim tôi đập như điên và mồ hôi đẫm ướt dải băng trên trán.
Chương 49
DJ thấy vẻ mặt hoảng hồn của tôi thì quay lại, còn C.K thì vẫn đứng yên lì ở đó. Sao tôi lại sợ chứ? Tôi có làm gì đâu? -__-
“Ah. Chào. Lần thứ 2 gặp mặt.”
DJ nói rồi lại tiếp tục đưa muỗng cháo cá lên miệng tôi. Vâng, vẫn thản nhiên như từ nãy tới giờ. Tôi thì làm sao mà có thể ăn được 1 cách bình tĩnh nữa.
Tôi ngậm miệng và nhìn C.K lo sợ. Sao hắn cứ im lặng thế?
– Anh làm gì ở đây?
– Ahh.. anh ấy… tình cờ cũng có người thân đang…
– Tại sao em phải giải thích? Tôi đang chăm sóc cô bạn của cậu. Có gì ko hiểu?
DJ nói với tôi rồi quay lại nói với C.K. Anh ta đứng dậy, cho muỗng cháo cá trở lại tô và cầm nó bước tới chỗ của C.K. My bodyguard thì vẫn ko cho thấy hắn sẽ làm gì, ko nổi cáu, ko bực mình, ko buồn bã.. chỉ là 1 ánh nhìn trống không.
“Hãy cầm lấy và giúp cho cô nàng ăn. Giữ cho kỹ, tôi sẽ ko bỏ qua nếu cậu ko trông chừng cô ta cẩn thận.”
Ko bỏ qua? Giữ kỹ? DJ nói thế, nghĩa là gì? C.K cầm tô cháo cá và mắt cứ xoáy vào mắt DJ, răng nghiến chặt còn nhị ca thì cũng đáp lại. Họ cứ như đang đấu nhãn lực với nhau hay sao ấy! O___*
………
Khoảng 2 phút im lặng sau khi DJ rời khỏi phòng tôi, hắn mới quay sang nhìn tôi… cười nhạt. Nụ cười ko lúm nổi đồng tiền.. lạnh lẽo, chán chường…
– Sao you có thể… đối với tôi như thế?
– Sao chứ? Tôi… thế nào?”
– Há miệng như 1 con chim sẻ để hắn ta mớm mồi???
– Nói thế mà nghe được à? Tôi có muốn đâu!!!! ><
Cả hắn và tôi đều quay mặt đi, ko thèm nhìn nhau. Thật bực cả mình. Thế đấy, thế mà bảo thương tôi, yêu tôi. Ackk… Hắn dằn tô cháo xuống chiếc tủ và ngoảnh mặt đi tới góc phòng, chỗ cái ghế dài… ngả lưng ngủ ngon lành…Trời ạ.. tôi còn đang đói cồn cào. Tôi chồm lấy tô cháo, và bị vướng chiếc chăn trên giường. Thế là tôi lại té ào xuống đất, lần thứ 2 trong ngày!!! Trong tình trạng đã què quặt lại còn mắc nạn. +____+
C.K ngồi bật dậy và lao tới đỡ lấy tôi… đáng ghét.. tôi ko cần… và tôi xô hắn ra bằng sức lực yếu ớt. Hắn ôm chặt tôi khi tôi vừa ứa nước mắt.
- Xin lỗi..
- Tránh ra…!
- Nhõng nhẽo à, baby?
- AI THÈM NHÕNG NHẼO VỚI YOU! >__<
Hắn ôm mặt tôi bằng 2 tay, và cụng nhẹ trán mình vào đầu tôi, nơi đó, khi nãy DJ đã hôn… arghhh… rồi hắn cười, lần này lúm đồng tiền lại hiện rõ. Đó mới là C.K của tôi. TT___TT
- Tôi sai, được chưa. Chỉ vì… tôi ghen. T__T
- Ghen cái gì? Điên à?
- Anh ta thích you, và tôi nghĩ đó là mối đe đoạ của tôi.
- HẢ?Anh ta thích tôi á?
- Hmm… để tôi đút cho.
Rồi C.K “mớm mồi” cho tôi từng muỗng, từng muỗng.. tôi thì cứ ăn và ăn… cho đến sạch tô cháo. Ngon quá! ^-^ Sau khi no nê, tôi mới nhớ ra việc tôi đã chờ tin hắn từ sáng!
- Ê! Sao rồi? chuyện học bổng bên Anh?
- Họ bảo tôi viết bài tường trình lý do ko lên máy bay.
- Rồi sao?
- Rồi họ sẽ bổ túc hồ sơ của tôi sau khi kết thúc hè.
- Nghĩa là you sẽ sang đó sau 3 tháng hè?
- Right.
- Huray! Thế thì may quá! You vẫn có thể tiếp tục…!
C.K ko tỏ ra vui sướng gì, ánh mắt hắn ngó tôi nhưng lại ko hề nhìn tôi mà nghĩ ngợi xa xăm. Tôi ko rõ nữa, chỉ đang thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện đã ổn.. gánh nặng tội lỗi (dù ko hẳn là do tôi?) của tôi đã giải tỏa.
- Sao you lại mừng?
- Hở?
- You ko muốn tôi ở lại sao? Giờ tôi ko muốn đi nữa…
- Arghh! Đừng khùng! You đi rồi sẽ về mà!
- You có chờ tôi không?
C.K hôm nay lạ quá, hắn cứ nghiêm nghiêm nghị nghị thế nào ấy. Câu hỏi làm tôi băn khoăn và rối rắm… chờ? chờ cái gì? 1 lời hẹn ước?
- Chờ… gì hả?
- Ko có gì… Ngủ đi, cô nương.
- Còn you sẽ làm gì?
- Tôi sẽ ở đây, ngay bên cạnh you.
- Ăn gì chưa? Ko mệt sao? Mà sao ko mở máy Điện thoại?? Tôi đã tìm you từ sáng!
- Hỏi gì như hỏi cung! Tôi đang họp với mấy thầy cô thì sao mở máy? Xong ra là chạy tới đây!
- Ohh… thế hả?
Hắn gật đầu và bảo tôi nằm xuống giường, xong kéo cái ghế dài lại sát cạnh,
rồi nằm xuống… Khoàng 10 phút, tôi vẫn trằn trọc ko ngủ được, vì mới hơn 8h tối. Hắn đã ăn chưa? Tôi quay người ra m