
chị nhỉ?”
“nó màu mè mà, cưng còn chưa thấy mấy bộ sưu tập khác của nó đâu”
“sưu tập gì cơ?”
“khi nào nó về rồi hỏi nó ấy” – Thắm lúc nào cũng thích tỏ ra bí mật.
Ở những trang tiếp theo có sự xuất hiện của hai người đẹp gởi cảm: Ngọc Dao Lam, Linh DJ , 2 bà chị này thoả sức thác loạn bên dàn DJ.
trông chị Linh đeo headphone thật sành điệu còn chị Ngọc đang say sưa với 1 gã trai nào đó.
Sau đó chúng tôi lại xem những cuốn album khác.
Toàn là hình chụp chung của gia đình, các cô nàng cá tính đều vui vẻ bên nhau. Người ngoài nhìn vào chắc chẳng bao giờ tin nổi đây là 6 cô cave nổi tiếng.
“a! chị Hồng và thằng con trai nè” – Thắm la lên phấn khích – “chị cũng chưa xem mấy tấm này, chắc mới chụp hồi đầu năm”
Tôi tròn mắt nhìn , công nhận chị Hồng có 1 style tự sướng cực chất. chị chụp những bức ảnh nửa kín nửa hở cùng đứa bé kháu khỉnh làm tôi liên tưởng ngay đến câu “gái 1 con trông mòn con mắt”
Bức ảnh lột tả hết được vẻ quyến rũ của người mẹ trẻ.
Hồng Ngựa nằm úp mở , đôi chân dài trắng muốt trong chiếc áo ngủ màu lông chuột. tay ôm đứa nhỏ đang say ngủ, nhè nhẹ đặt lên đầu nó 1 nụ hôn.
“má, công nhận con Sam này lắm trò , chỉ có nó mới nghĩ ra mấy chiêu kiểu này thôi”-chị Thắm mắng khẽ.
“chị Sam làm thợ nhiếp ảnh được đấy chị ạ, kiêm luôn người mẫu nữa kìa”
“công nhận nó giỏi thật , trong nhà mỗi người một tài năng đó , cưng còn chưa thấy hết đâu”-Thắm cười tinh quái.
Tôi trợn mắt kinh ngạc “chị có tài gì?”
“dám láu cá nè” Thắm lại tặng cho tôi 1 cái cốc đầu- “chị hát hay múa giỏi, dáng đẹp, diễn xuất tốt , nói tóm lại sinh ra để vào showbiz , biết chưa?”
“dạ dạ , biết rồi ạ ” – tôi xoa đầu thầm nghĩ “ chị còn liệt kê thiếu kĩ năng giường chiếu, kĩ năng mồi chài và kĩ năng bắt nạt người khác ”
Chị Thắm giành lấy quyển album từ tay tôi, chị lật tới lật lui.
“sao không có hình chị chụp riêng nhỉ? có mấy tấm đẹp lắm mà…kì quái! chán bỏ mẹ ra!”
Thắm vừa xem hình vừa lầm bầm nguyền rủa.
“cưng đợi chút, để chị đi hỏi con Linh” nói rồi là chạy biến xuống nhà dưới.
Tôi tiếp tục nhìn ngắm “hội những cô nàng cá tính” trong các bức ảnh lung linh.
Kể cũng hay thật, thời đại kĩ thuật số người ta lưu trữ hình ảnh trên trang mạng cá nhân nhưng cái chị Sami này lại đặc biệt ưa thích kiểu truyền thống.
Đột nhiên tôi sực nhớ 1 chuyện. vội vàng chộp lấy quyển album ảnh đám cưới.
Đôi tay cẩn thận rút tấm hình chị Thắm đang cầm bó hoa trắng tràn ngập hạnh phúc.
“đây rồi , từ nay chị sẽ ở bên em” – tôi hôn chụt 1 cái lên hình rồi nhét vào ví, thế chỗ cho tờ 2 đô la may mắn.
Lòng thầm kêu hạnh phúc , miệng tôi huýt sáo véo von.
Chỉ 1 lát sau đã nghe tiếng bước chân.
“chắc con Sam đem theo rồi cưng ơi , má cái con này mang ảnh chị qua bên Sing quảng cáo hay sao ấy”-Thắm liên tục phàn nàn, lông mày nhíu lại, môi vểnh lên.
“có sao đâu mà” tôi cười “để hôm khác cũng được chị ạ, thi thoàng đem ra coi mới thích chứ coi luôn 1 lượt còn gì thú vị nữa”
“đúng đúng, cưng nói chỉ được cái đúng, nhà mình hôm nay có thêm thành viên mới, mai mốt phải bảo con Sam bổ sung vào album hình gấp”-chị đưa tay bẹo vào má tôi, tay kia nựng bên mặt còn lại.
“chị cứ làm như em là thằng con chị Hồng không bằng”-tôi cự nự.
“haha, sao thế được?em là thằng con cưng của chị chứ!”
Sặc, cũng may là tôi không uống nước, nếu không sẽ sặc lên tới mũi.
Chị có nghiêm túc không? Tôi mà là con chị á?chỉ làm con thôi á?
Chương 12: Điếm Nuôi Sinh Viên.
Câu nói bông đùa của Thắm hôm nào dần trở thành sự thật.
Trong thời gian ở chơi đất Sài Thành, chị đối xử với tôi ân cần như 1 bà mẹ hiền dịu.
Có khi còn tự xưng là “má nuôi” của tôi khi chúng tôi gặp 1 người quen của chị ở siêu thị.
“má nuôi, má nuôi, chị thích có con quá nhỉ?” tôi bĩu môi hờn dỗi.
“trời, gì vậy cưng?hôm nay còn biết giận chị nữa à” chị Thắm cười nắc nẻ , lấy tay xoa đầu tôi.
“ấy đừng xoa đầu rối hết tóc em”
Mặc dù đã chống cự quyết liệt nhưng tôi vẫn bị chị vầy vò đến ngu cả mặt.
Đi trên thang cuốn trong Diamond plaza, bản thân tôi tay xách nách mang, còn chị Thắm líu lo xem hàng.
Nhìn cặp mông tròn ngúng nguẩy đằng sau chiếc quần đùi ngắn không thể ngắn hơn, tôi chỉ biết thở dài thườn thượt.
chiếc áo màu đen trông như áo váy, phủ xuống tới đùi, trông chị như không mặc quần.
Tôi tự hỏi: tại sao ông trời lại sáng tạo ra những hình hài mê hồn như thế này để chúng con phải chịu khổ?
“ê nhóc” đột nhiên chị Thắm quay lại nhìn tôi – “nhìn đẹp không? hehe”
Tôi giật mình, Thắm đeo kính râm to đùng, gọng oval màu hồng.
“như con chuồn chuồn”- tôi nói.
“thì kính chuồn chuồn mà”
“nhưng mà màu hồng, y chang dân tộc”
“ê ê, ở đây tín đồ của màu hồng hơi bị nhiều đó nghe” Thắm lè lưỡi hù tôi.
Chị bỏ kính lại chỗ cũ, đi tiếp mấy bước, lại chọn 1 cái kính khác.
Lần này là loại gọng mảnh mai , có chút gì đó cổ xưa.
“không đẹp , không hợp , chưa được” – hết cái này đến cái khác tôi đều lắc đầu.
Vậy mà chị vẫn không hề nản lòng, vẫn thử tới thử lui khiến tôi chóng mặt.
Cuối cùng tôi đành gật đầu ưng ý chiếc kính hiệu Rayban hình giọt nước màu đen bạc có tráng gươn