
ng trong suốt những tiết học còn lại của ngày hôm ấy, nó không thể nào tập trung được, thi thoảng quay sang chỗ Tuấn Tuấn đang ngồi mà liếc trộm một cái: Lông mi dài, đôi mắt đen, đôi môi mím chặt khi ghi bài, tất cả, tất cả Nhã Ân đều theo dõi rất kĩ lưỡng hầu như không sót một động tác nào. Nó thầm tự cười mình: Nhã Ân, con người này làm sao thế này chứ?
CHƯƠNG 2: VỀ NHÀ, THEO TỚ!
Nhã Ân chia tay An Nhiên ở bến xe buýt bởi lẽ hôm nay nhị vị phụ huynh của Tống gia có một cuộc họp ngoài dự kiến của công ty, với lại cô giúp việc hôm nay đã xin nghỉ phép một ngày thế nên Nhã Ân đành bắt chuyến xe buýt khác để về nhà chị họ- Vương Mịch ở gần khu trung tâm
Vì đường từ trường đến nhà Mịch tỷ còn khá xa cộng với giấc ngủ dở dang của nó sáng nay. Không chần chừ, Ân Ân liền nhắm mắt gục xuống cửa sổ mà ngủ. Nhưng có một điều nó không biết, từ lúc lên xe đến giờ vẫn có một cặp mắt nhìn nó thực sự chăm chú, đăm chiêu.
Có thể nói, Nhã Ân bây giờ chính là một con lợn ham ngủ trên xe buýt. Dù xe lắc, xe rung đến đâu hai mắt của nó vẫn nhắm nghiền, mơ mơ màng màng. Cảnh Tuấn ngồi cách nó hai ba hàng ghế, thấy vậy lại bất giác cười để lộ hai chiếc răng hổ, nụ cười được ánh nắng rọi từ ô kính vào quả thực rất đẹp, khiến ai nhìn thấy cũng không thể rời mắt đi: băng lãnh, nhưng vẫn hiền dịu, thư sinh, rất khó mà có thể nhìn thấu được tâm can.
” Cốp” . Chiếc xe sóc mạnh lên làm cho Nhã Ân chấn mạnh vào thành cửa sổ. Tuấn Tuấn lúc này cả người không theo lí trí mà dịch chuyển đến chỗ Nhã Ân, lấy tay mình mà đỡ lấy người nó đang gần trườn hết xuống hàng ghế. Cảnh Tuấn lúng túng, cuối cùng cũng quyết định ngồi bên cạnh Nhã Ân, cố gắng hạ thấp hai vai xuống để nó có thể dựa vào vai mình cho đỡ mỏi. Ngước lại với Cảnh Tuấn, Nhã Ân chỉ sờ tay lên đầu, xuýt xoa mấy tiếng rồi lại tiếp tục giấc mộng ” thiên thu” của mình. ( thật là tình thú quá đi mờ)
Cảnh Tuấn lúc này trong lòng chính là có chút vui vẻ nhưng bên ngoài thì vẫn chăm chỉ giữ hình tượng mĩ nam an tĩnh, cậu ta nhìn Nhã Ân một cách chăm chú từ đầu đến cuối, nhất là đôi lông mày thình thoảng nhăn nhó vì bị làm ồn. Quả thực, đây là lần thứ en nờ nó ngồi gần con gái như vậy( xin lỗi vì cắt mạch văn của mấy người, nhưng nó không phải biến thái mà là bị người khác cố tình) nên trong lòng cũng không có gì bối rối hay xao động chỉ là có chút gì đó lạ lẫm khi lẫn đầu tiên mình chủ động tiến đến gần thế này.
” Chuẩn bị đến bến số 29, xin mời hành khách chuẩn bị”
Một lúc sau, Nhã Ân mới bừng tình. Cảm giác có hơi thở âm ấm, rất gần, rất gần, theo bản năng mà quay sang. Im lặng…. Im lặng…. Im lặng. Nhã Ân lúc này chính là có một loại cảm giác hoang mang tột độ. Đang mắt chữ A mồm chữ O, Cảnh Tuấn quay sang, hỏi nó:
– Dậy rồi?
Gật gật
– Đầu không sao chứ?
Gật gật
” Chuẩn bị đến bến số 32, xin mời hành khách chuẩn bị”
– Tớ xuống bến này, cậu cũng xuống bến này?
Gật gật. ” Hử, 3…2?. Không phải, không phải a”
—————————————————————————————————————————————————————————-
Cuối cùng, vì tình thế bất đắc dĩ trên nên Ân Ân đành phải xuống bến 32 cùng Cảnh Tuấn. Tâm tình bây giờ đang vô cùng náo loạn, vừa nghĩ xem làm thế nào để lết cái thân này về đến nhà Mịch Tỷ, vừa lo cho cái bụng đói meo của mình, Ân Ân chỉ biết nhìn người đằng trước mà thở dài đau đớn.
Cảnh Tuấn đi đằng trước, đột nhiên quay lại nói:
– Trưa nay….. về nhà tớ!
——————————————————————————————————————————————————————————
Khác xa với tưởng tượng của Ân Ân, ngôi nhà mà nó bày vẽ trong đầu khác nhau một trời một vực: Đó là một tòa nhà biệt thự to giữa một thảm cỏ ba lá nhưng màu sắc thì vô cùng ảm đạm, lạnh lẽo. Tường nhà được ốp thạch cao rất cầu kì, cánh cổng ra vào còn có người đứng canh, hễ nhìn thấy cậu chủ từ xa thì cả đám người hầu đứng thành một hàng dài cúi đầu chào lịch sự.
Nhã Ân ngây ngô lễ phép cúi đầu chào từng người một:
– Xin chào!
– Buổi trưa mát mẻ!
– Xin chào!
– Rất vui được gặp!
………..
– Cậu, có thôi đi không?- Cảnh Tuấn lên tiếng
Im lặng….
Nói rồi, Cảnh Tuấn quay sang nói với người đàn ông mặc đồ đen đứng cạnh bên:
– Quản gia Trương, chuẩn bị cho tiểu thư đây một phòng, được không?
– Tất nhiên rồi, thưa cậu chủ- Quản gia Trương đáp lời bằng một câu nói cửa miệng của mình.Lại tiếp: Nếu tôi nhìn không nhầm thì đây chẳng là….con dâu tương lai của nhà họ Trịnh sao?
– Tất nhiên là không, thưa bác Trương- Cảnh Tuấn nói như gằn từng chữ một
Nói rồi cậu ta đi trước, dáng vẻ vẫn điềm tĩnh, thư sinh như thế.
Nhã Ân lúc này theo cô hầu lên phòng của mình, vừa đi vừa dòm ngó hết thứ này đến thứ nọ: Từ cái bình hoa, khung ảnh cho đến cả cái thùng rác đặt ngoài hành lang, thứ gì cũng hỏi, thứ gì cũng nghịch ngợm. Làm cô hầu đi đằng trước cảm giác đường đi đến tầng 3 hôm nay thật là xa xôi, khó lòng mà đến nổi.
– Cuối cùng cũng đến rồi, tiểu thư, mời vào!
Nhã Ân vào phòng, nhìn quanh nhìn quắt chỉ thấy độc nhất cái giường đập vào mắt mình, cả gian phòng hầu như trống trơn chỉ có một vài đồ