Snack's 1967
Bạn Trai Xấu Xa

Bạn Trai Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210461

Bình chọn: 8.00/10/1046 lượt.

định mình phải nghĩ cách để cô ấy nhanh chóng trở thành người phụ nữ của mình.” Vũ Gia Minh xấu xa, bắt đầu vận dụng trí óc chuyên môn tính kế hại người của mình để lừa gạt Tú Linh xa vào bẫy.

Tú Linh ngây thơ, đáng thương không hiểu chuyện, không đoán được trong đầu Vũ Gia Minh đang nghĩ gì, đã tốt bụng chồm người đứng lên, tay chạm nhẹ vào trán Vũ Gia Minh để kiểm tra nhiệt độ.

Sờ trán mình rồi lại sờ trán Vũ Gia Minh, Tú Linh nói lẩm bẩm trong miệng: “Lạ nhỉ người anh ấy đâu có nóng, tại sao lại đỏ mặt ?”

Sự động chạm của Tú Linh khiến Vũ Gia Minh đông cứng cả người, một luồng điện chạy dọc cơ thể. Hắn thấy tiếc nuối khi Tú Linh không còn đặt tay lên trán hắn nữa. Vũ Gia Minh cảm động trước hành động ngây thơ và trẻ con của Tú Linh.

Thân là Tổng giám đốc của Tập đoàn Vũ Thị, có rất nhiều người muốn tiếp cận, làm quen, dùng đủ mọi cách để lấy lòng hắn, nhưng chưa một ai thành công làm cho hắn cảm động và siêu lòng, ngoại trừ Tú Linh.

Mấy cô gái và mấy quý ông ngồi gần ở đấy chăm chú nhìn cả hai. Họ nhìn hai người bằng con mắt chiêm ngưỡng và ước ao. Trong mắt họ, Vũ Gia Minh và Tú Linh là một cặp đôi hạnh phúc, đang trong thời kì mật ngọt yêu đương.

Tú Linh ngồi xuống ghế, lo lắng nhìn Vũ Gia Minh: “Anh có cần gọi bác sĩ không ? ”

“Không cần đâu. Tôi thấy trong người rất khỏe.” Vũ Gia Minh cười, dịu dàng trấn an Tú Linh.

“Nhưng mà….” Tú Linh mặc dù nghe hắn nói là mình không sao, nhưng vẫn lo lắng cho hắn.

Vũ Gia Minh vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tú Linh, cảm thấy có lỗi khi khiến Tú Linh phải lo lắng cho mình. Tuy nhiên hiếm khi thấy thú cưng quan tâm và hỏi han đến mình, hắn phải tận dụng cơ hội này để bắt Tú Linh phải nghe lời hắn, chịu để hắn thân cận.

Vũ Gia Minh khoái trá cười thầm, sung sướng muốn hoa chân múa tay, nhưng bên ngoài lại tỏ ra mệt mỏi, mặt nhăn mày nhó.

“Sao thế ? Anh bị đau ở đâu à ?” Tú Linh cuống quýt, hốt hoảng khi thấy sắc mặt hắn đột nhiên xấu đi.

“Cơ thể tôi tuy không ốm đau, nhưng rất mỏi mệt. Có lẽ do vừa mới đi máy bay, lại chảy hơi nhiều máu cam nên mới thế.” Vũ Gia Minh giả vờ đáng thương nói, tay xoa xoa vào bụng, nhìn Tú Linh bằng đôi mắt của một con sói được che dấu bằng đôi mắt cừu non của mình.

Tú Linh không nghĩ ngợi gì nhiều, vội gắp ngay một miệng thịt hun khói đút vào miệng Vũ Gia Minh. Tú Linh cho rằng lúc nãy được Vũ Gia Minh chăm sóc, bón cho mình ăn, thì cũng đã đến lúc mình nên chăm sóc lại cho hắn, mà đâu hay đây là kế hoạch của hắn.

Vũ Gia Minh há miệng thật to, miệng nhai, mắt âu yếm nhìn Tú Linh. Trong lòng hắn càng lúc càng muốn cười thật to, nhưng bên ngoài lại càng tỏ ra đáng thương để lấy lòng thương hại của Tú Linh.

Vũ Gia Minh vừa nhai thức ăn, tay vừa chỉ vào đĩa bít tết đặt ở giữa bàn: “Tôi muốn ăn thứ kia.”

Tú Linh vội vàng làm theo lời hắn. Chẳng những gắp thức ăn cho hắn ăn, Tú Linh còn bắt chước, dùng khăn tay lau miệng cho hắn.

Mọi người xung quanh lại được một phen trợn mắt há mồm, quên cả ăn, quên cả uống, quên làm việc riêng để nhìn hai người.

Vũ Gia Minh thoải mái ngồi một chỗ, tay chỉ hết món ăn này đến món ăn kia, bắt Tú Linh phải gắp, phải đút cho mình hắn, thậm chí hắn còn cố ý vương thức ăn ra miệng để Tú Linh phải dùng khăn tay chùi cho hắn. Tuy rằng hành động của hết sức trẻ con và buồn cười, nhưng hình ảnh của hai người khiến cho mọi người xung quanh lại thấy ngọt ngào và hạnh phúc.

Dù không biết tương lai mai sau, Vũ Gia Minh và Tú Linh có thể đến được với nhau không, nhưng cảm giác mà cả hai dành cho nhau càng ngày càng mãnh liệt, sợi dây vô hình thắt chắt giữa họ ngày càng hiện ra rõ ràng.

Bảy giờ tối, sân bay quốc tế Hồng Kông.

Máy bay hạ cánh, Thư Phàm theo Hoàng Tuấn Kiệt đi trên sân bay. Thư Phàm là một cô gái nghịch ngợm, táo tợn lại không sợ bất cứ một thứ gì, mặc dù đây là một đất nước xa lạ, không quen biết bất kì một ai, nhưng Thư Phàm chẳng những không sợ còn cảm thấy thích thú, chạy đông chạy tây, ngó ngược ngó xuôi cho thỏa tính tò mò và hiếu kì của mình.

Hoàng Tuấn Kiệt dở khóc dở cười, vừa bực mình vừa buồn cười trước tính cách có một không hai của Thư Phàm. Trong khi hắn luôn lo lắng cho sự an toàn của Thư Phàm, luôn sợ Thư Phàm xảy ra chuyện, bị đi lạc hay bị ai đó bắt cóc, thậm chí sợ rằng còn bị người ta bắt đi sau đó giết người diệt khẩu, Thư Phàm lại vô tư chạy nhảy lung, một chút cũng không thèm quan tâm đền hoàn cảnh nguy hiểm của mình.

Hoàng Tuấn Kiệt không biết nên làm gì với Thư Phàm, nên đánh Thư Phàm một trận, hay là nên lựa lời dụ dỗ Thư Phàm ngồi ngoan một chỗ, không nên hơi một chút là biến mất khỏi tầm mắt của hắn, khiến hắn lo sợ cuống cuồng lại phải đi tìm.

“Bạch Thư Phàm !” Hoàng Tuấn Kiệt bất lực, nén giận gọi nhỏ: “Cô có thể đừng chạy nhảy lung tung nữa có được không ? Đây là Hồng Kông , không phải là Việt nam.”

Thư Phàm càu nhàu, xụ mặt bảo Hoàng Tuấn Kiệt: “Tôi biết rồi, anh không cần phải nhắc.”

“Cô cũng biết hai chúng ta đang bị sát thủ bám theo. Nếu cô thoát khỏi tầm mắt của tôi, chẳng may đi lạc và bị người xấu bắt đi thì sao ?” Hoàng Tuấn Kiệt không nhịn được lo lắn