
ng Tuấn Kiệt tự nhiên cũng trở nên ngượng ngùng và lúng túng theo Thư Phàm.
“Được rồi ! Cô…cô đi đi !” Hoàng Tuấn Kiệt đỏ mặt, che miệng, hối thúc Thư Phàm.
Thư Phàm vội buông tay Hoàng Tuấn Kiệt, xoay người, định chạy đi.
“Khoan đã !” Hoàng Tuấn Kiệt gọi giật lại, nhắc nhở Thư Phàm: “Cô nhớ phải cận thận, đừng bỏ đi lung tung, và đặc biệt đừng đi theo người lạ.”
“Anh yên tâm. Tôi không ngu ngốc như thế đâu.” Thư Phàm mỉm cười, hứa vài câu cho Hoàng Tuấn Kiệt yên lòng.
Thư Phàm nhanh chóng đi như chạy.
Hoàng Tuấn Kiệt không biết nghĩ thế nào, cất bước đi theo Thư Phàm ở phía sau. Hồng Kông là một đất nước xa lạ với Thư Phàm, ở dây ngoài hắn ra thì Thư Phàm không còn quen biết ai cả, hơn nữa cả hai lại đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, luôn bị người khác rình rập, theo dõi, đứng trong bóng tối muốn thủ tiêu họ.
Hoàng Tuấn Kiệt làm sao có thể yên tâm để cho Thư Phàm thoát khỏi tầm mắt của mình. Tuy rằng đi theo Thư Phàm đến nhà vệ sĩ nữ là không đúng, và sẽ bị hiểu lầm là một tên biến thái, nhưng vì an toàn của Thư Phàm, thì không còn cách nào khác.
Nghe thấy tiếng bước chân và ngửi được mùi nước hoa quen thuộc, theo phản xạ, Thư Phàm quay đầu lại, nhìn về phía sau lưng.
“ Anh…!” Thư Phàm đỏ mặt, chỉ tay hỏi Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh đi theo tôi làm gì ?”
“Tôi cũng cần đi vệ sinh !” Hoàng Tuấn Kiệt không dám nói cho Thư Phàm biết mình đi theo cùng chỉ vì muốn bảo vệ Thư Phàm, nếu không Thư Phàm sẽ nổi điên lên và quát mắng hắn một trận nên thân.
Mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng Thư Phàm thấy hắn nói cũng có lý. Đi suốt cả một đoạn đường dài, ai cũng cần phải đi vệ sinh. Chỉ có điều đi cùng nhau thế này, thì kì kì làm sao ấy.
Thư Phàm đỏ bừng cả mặt, cố gắng đi cách xa Hoàng Tuấn Kiệt một đoạn khá xa.
Hoàng Tuấn Kiệt đương nhiên hiểu Thư Phàm đang nghĩ gì ở trong đầu, tuy hắn cũng ngại không kém gì Thư Phàm, nhưng vẫn phải tiếp tục đi theo cùng Thư Phàm vào nhà vệ sinh.
Thư Phàm hỏi một cô gái bán hàng hóa thực phẩm cho hành khách đi máy bay, bằng tiếng Anh khá chuẩn: “ Chị làm ơn cho em hỏi nhà vệ sinh nữ ở đâu ?”
Cô nhân viên mỉm cười, nhiệt tình chỉ cho Thư Phàm biết: “Em đi dọc theo lối này, đến cuối dãy nhà hàng thì rẽ phải. Em đi thêm một trăm mét nữa là tới.”
“Vâng, cảm ơn chị.” Thư Phàm cười tươi, vẫy tay chào cô bán hàng.
Hoàng Tuấn Kiệt không dám đứng gần Thư Phàm khi Thư Phàm đang hỏi cô nhân viên. Khi thấy Thư Phàm đã rời đi, hắn lại tiếp tục đi theo sau.
Hình ảnh kẻ trước người sau của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm trông rất buồn cười. Hoàng Tuấn Kiệt giống như một kẻ si tình cố bám theo Thư Phàm khắp nơi để tìm cách lấy lòng và tán tỉnh, còn Thư Phàm lạnh nhạt và thờ ơ không thèm quan tâm đến tâm ý của Hoàng Tuấn Kiệt.
Hai người vệ sĩ ngầm đi theo sau bảo vệ Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt từ phía sau, cùng với hai người đàn ông bí ẩn, hết đi đông rồi lại đi tây. Bọn họ không hiểu vì lí do gì hai người kia cứ chơi trò mèo vờn chuột với họ mãi.
Đến nhà vệ sinh nữ, Thư Phàm nhanh chóng đi vào trong. Hoàng Tuấn Kiệt dù có bạo dạn đến đâu cũng không dám đi theo cùng vào, mà giả vờ vòng sang nhà vệ sinh nam ở bên cạnh, lòng không ngừng cầu mong là Thư Phàm sẽ bình an vô sự.
…………………….
Trong nhà vệ sinh nam, vừa thấy Hoàng Tuấn Kiệt đi vào trong, hai người vệ sĩ cùng hai người đàn ông lạ mặt lập tức đi theo cùng vào. Người đàn ông mặc áo giả da muốn tìm cơ hội thủ tiêu Hoàng Tuấn Kiệt, còn người đàn ông mặc áo gió màu đen chỉ muốn tiếp cận gần Hoàng Tuấn Kiệt để lấy thông tin, sau đó báo cáo lại cho Trợ lý Tân.
Năm người đàn ông nối đuôi nhau vào nhà vệ sinh nam, không gây được sự chú ý của mấy người đi vệ sinh. Họ cho rằng bốn người đàn ông đi vào phòng vệ sinh cách Hoàng Tuấn Kiệt một đến hai phút, chỉ đơn giản muốn đi vệ sinh giống như họ thôi, mà không biết rằng mục đích của bốn người bọn họ hoàn toàn khác nhau.
Hoàng Tuấn Kiệt là người từng vào sinh ra tử, lại trải qua nhiều lần gần cái chết trong gang tấc, nên có thể cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập xung quanh mình.
Trong bốn người đàn ông đang đứng cùng mình trước bồn cầu, Hoàng Tuấn Kiệt đặc biệt chú ý đến một người đàn ông mặc áo giả da hơi bạc màu, đội mũ lưỡi trai che kín gần nửa khuôn mặt. Tuy rằng hắn ta đã ngụy trang kĩ, và không để lộ ra đôi mắt chim ưng, cùng khuôn mặt đáng sợ của mình, nhưng mùi sát khí tỏa ra từ cơ thể hắn thì không nhầm lẫn vào đâu được.
Rời khỏi nhà vệ sinh nữ, Thư Phàm đi ra sân ga, mắt ngó ngược ngó xuôi tìm hình bóng của Hoàng Tuấn Kiệt.
Người kéo đến càng lúc càng đông, Thư Phàm bị hết người nọ đến người kia xô đẩy, dồn vào một chỗ, thành ra tầm nhìn bị hạn hẹp, không thể tìm thấy hình bóng của Hoàng Tuấn Kiệt trong một rừng người ở đây. Hơn nữa đúng lúc đó, Hoàng Tuấn Kiệt lại đứng quay lưng về phía Thư Phàm, đang nghe điện thoại, hoàn toàn bỏ quên hiện tại xung quanh, cũng quên luôn người con gái đang ngơ ngác ngó nghiêng đi tìm mình khắp nơi.
Thư Phàm càng đi càng xa, càng rời xa chỗ Hoàng Tuấn Kiệt. Vốn là một cô gái gan dạ, không sợ chết, nhưng vào lúc này Thư Phàm đã bắt đầu lo sợ bất an.