Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bạn Trai Xấu Xa

Bạn Trai Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210825

Bình chọn: 10.00/10/1082 lượt.

g Thư Phàm, anh ta nhẹ giọng dặn dò.

“Không cần anh phải quan tâm.” Thư Phàm bĩu môi, nằm vật xuống giường, kéo chăn kín đầu.

Người đàn ông lạ mặt nhìn Thư Phàm, anh ta ngồi bất động trên mép giường, nửa muốn bỏ đi nửa lại thấy không nỡ. Dù rằng Thư Phàm chỉ là một cô tù nhân bé nhỏ, nhưng khi ốm đau cũng cần có ai đó ở bên cạnh chăm sóc và chiếu cố.

Ngấm thuốc, chẳng mấy chốc, Thư Phàm chìm vào giấc ngủ sâu. Người đàn ông lạ mặt kéo chăn xuống ngang cổ Thư Phàm, để tránh Thư Phàm có thể bị nghẹt thở. Tay anh ta run run vuốt nhẹ mấy sợi tóc tơ màu đen lòa xòa trước trán của Thư Phàm, ánh mắt anh ta thật sâu, thật thâm thúy, khóe môi anh ta nhếch lên. Trong bóng đêm, nụ cười, cùng khuôn mặt mặt thâm trầm của anh ta, khiến bóng đêm càng thêm dày.

Chương 24.

Ném tờ báo trên bàn, Hoàng Tuấn Kiệt bực bội cười nhạt: “Vũ Gia Minh chết tiệt ! Cuối cùng cậu cùng lòi cái đuôi chuột ra rồi. Tôi tưởng khi cậu mang Tú Linh sang đây, cậu sẽ không chấp nhận lấy Đào Tuyết Viên. Thật không ngờ, cậu vẫn lấy cô ta.” Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi thở dài, trong đầu lúc nào cũng nhớ và lo lắng về Thư Phàm. Gần một tuần nay rồi, hắn đã phái không biết bao nhiêu người đi điều tra tung tích của Thư Phàm, nhưng vẫn không tìm được một chút manh mối khả quan nào.

Thư Phàm hiện giờ giống như một bóng ma bí ẩn, đã hoàn toàn tan biến vào không khí. Bóng đêm đen quá dày, Hoàng Tuấn Kiệt dù có cố gắng đến đâu cũng không thể tìm được. Vò đầu, bứt tóc, hắn đau khổ nghĩ thầm: “Biết đến bao giờ, biết đến khi nào mình mới tìm được cô ấy đây.” Mang thân là nam nhi, không cho phép hắn khóc lóc kêu than. Nếu có thể hắn cũng muốn khóc giống như những cô gái khác, muốn mang hết tâm sự trong lòng nói cho người thân biết, muốn họ san sẻ và chung vai gánh vác khó khăn với mình.

Hoàng Tuấn Kiệt đã xuất viện được ba hôm nay. Hắn chỉ ngoan ngoãn nghe lời ông Hoàng nằm trong bệnh viện được đúng ba hôm, sau đó hắn kiên quyết phải ra viện bằng được. Hiện giờ dù tình hình sức khỏe của hắn vẫn còn yếu và không còn được linh hoạt như ngày xưa, nhưng để tìm được Thư Phàm và lo giải quyết công việc của công ty, không cho phép bản thân hắn được nghỉ ngơi thêm một ngày nào nữa. Từ trước đến nay, hắn vẫn là một kẻ cuồng công việc, một người không để ý đến sự sống chết của bản thân mình.

Hắn nhớ Thư Phàm, thật sự rất nhớ. Mỗi khi đêm về, ngồi một mình trong căn phòng trống, hắn lại nghĩ về Thư Phàm, nhớ về những kỉ niệm mà cả hai đã cùng trải qua với nhau. Hắn luôn thầm ước, cơ hội ở bên cạnh Thư Phàm sẽ còn kéo dài mãi, kéo dài cho đến khi hắn không còn thở nữa. Thư Phàm là người con gái đầu tiên, hắn thích, hắn có tình cảm và rung động.

Lo nghĩ và nhung nhớ về Thư Phàm nhiều bao nhiêu, càng khiến hắn hận bản thân mình bấy nhiêu. Nếu hắn không gây thù kết oán với nhiều kẻ thù như thế, Thư Phàm sẽ không bị rơi vào vòng nguy hiểm. Là chính hắn hại Thư Phàm. Hắn tự trách mình vô năng, trách mình vô dụng, không thể bảo vệ được người con gái quan trọng trong cuộc đời mình.

Hắn không tin Chúa Trời, cũng không bao giờ cầu nguyện, nhưng kể từ lúc Thư Phàm mất tích, không rõ sống chết, hắn đã một lần ngước mắt nhìn lên bầu trời không có trăng sao, thành tâm thành ý cầu nguyện ông Trời cho hắn có cơ hội lần thứ hai để sửa chữa lại sai lầm của mình.

Nghĩ, hắn nghĩ nhiều đến mức đầu cũng phát đau, thế nhưng đã lâu như vậy rồi, hắn vẫn chưa tìm ra được cách nào khả quan cả. Người bắt cóc Thư Phàm, vẫn chưa có động tĩnh gì. Người bí mật đó không gửi thư yêu cầu hắn phải trả giá bất cứ thứ gì để đổi lấy mạng sống và tự do của Thư Phàm. Hình như người đó giam giữ Thư Phàm chỉ vì người đó muốn hắn sống trong lo âu và sợ hãi nhiều hơn, là muốn lấy một thứ gì đó của hắn.

Hoàng Tuấn Kiệt rất hoang mang và bối rối. Hắn chỉ tìm được manh mối và sơ hở của người bắt cóc Thư Phàm, khi người đó có bất cứ động tĩnh gì, nhưng đằng này người đó lại án binh bất động, chui rúc sâu trong hang ổ của mình.

“Rầm !” Hoàng Tuấn Kiệt tức giận đập mạnh nắm đấm xuống bàn. Chiếc bàn kính vì thế rung rung, sắp đổ gãy.

“Đáng chết ! Không biết kẻ nào đã bắt cóc Thư Phàm ? Tại sao kẻ đó không có bất cứ động tĩnh nào, cũng không gửi bất cứ thông điệp gì cho mình ?” Hoàng Tuấn Kiệt liên tiếp đấm hai phát thật mạnh xuống mặt bàn kính. Cách đấm của hắn, như thể nếu chiếc bàn kính chưa vỡ vụn hay tay hắn chưa bị đau đến không thể đấm được nữa, thì hắn sẽ không chịu dừng lại.

Vuốt mặt, luồn tay vào tóc, Hoàng Tuấn Kiệt loạng choạng đứng lên, bước đến gần tấm kính đang phản chiếu ánh mặt trời, trên lầu sáu của tòa cao ốc, phóng tầm mắt ra bên ngoài, Hoàng Tuấn Kiệt rơi vào trầm tư. Đôi mắt hắn rất buồn, rất cô đơn, trái tim hắn ân ẩn đau. Nỗi nhớ Thư Phàm đang cào xé trong lòng hắn. Vừa lo vừa nhớ Thư Phàm, khiến hắn không thể chợp mắt ngủ được, cũng không nghĩ được bất cứ việc gì khác.

Trước kia hắn không hiểu yêu một cô gái sẽ có cảm giác gì, nhưng nay hắn đã hiểu được rồi. Lúc cô ấy ở bên cạnh, cô ấy đã mang lại nụ cười và niềm vui cho hắn. Khi cô ấy rời xa, hình bóng cô ấy đã hằn in sâu trong trái tim