
nhau.
Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt ngồi dưới phòng khách.
“Uống đi !” Vũ Gia Minh rót cho Hoàng Tuấn Kiệt một ly rượu.
Hoàng Tuấn Kiệt đón lấy ly rượu trên tay Vũ Gia Minh: “Cảm ơn.”
“Cậu có tâm sự ?” Vũ Gia Minh mặc dù biết, nhưng vẫn cố ý hỏi.
“………”Hoàng Tuấn Kiệt im lặng, nhấm nháp ly rượu trên tay.
“Có tâm sự gì thì cứ nói ra. Biết đâu tôi có thể giúp được cậu.” Vũ Gia Minh nghiêm túc nói. Bình thường hắn là một tên cợt nhạt, luôn trưng ra điệu bộ vô lại và xấu xa. Nhưng khi có chuyện, hắn lại biến thành một người khác hẳn.
Hoàng Tuấn Kiệt xoay đáy ly trong lòng bàn tay. Hắn không muốn nói gì cả.
“Cậu đã nghe được câu trả lời của Thư Phàm đúng không ?” Vũ Gia Minh biết nếu không nói thẳng ra, Hoàng Tuấn Kiệt sẽ không chịu nói gì cả. Mặc dù Hoàng Tuấn Kiệt là một người nóng tính, nhưng hắn lại là một kẻ kín đáo trong chuyện tình cảm.
Hoàng Tuấn Kiệt thoáng giật mình, mặt hắn khẽ biến, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày.
“Có chuyện gì thì cậu cứ nói thẳng ra đi, đừng cố giấu trong lòng nữa.” Vũ Gia Minh bực bội, cao giọng bảo Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt nhăn mặt: “Đây là cách cậu an ủi người khác ?”
“Cuối cùng cậu cũng chịu mở miệng nói chuyện với tôi.” Vũ Gia Minh vui vẻ nở một nụ cười: “Cậu yên tâm, trong chuyện tình trường tôi là người có nhiều kinh nghiệm. Chỉ cần cậu hỏi, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời như ý nguyện.”
Nhìn Vũ Gia Minh vỗ ngực dương dương tự đắc, Hoàng Tuấn Kiệt cười nhạt: “Cậu hãy lo giải quyết rắc rối của chính mình đi.”
“Cậu nói thế là ý gì ?” Vũ Gia Minh trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.
“Cậu và Đào Tuyết Viên vẫn còn mối quan hệ hệ dây dưa. Báo chí đều đã chụp ảnh và đăng tin hai người đã đính hôn. Cậu định giải quyết chuyện này thế nào ? Nếu để Thư Phàm mà biết được, cô ấy sẽ không chấp nhận cho phép cậu lại gần Tú Linh nửa bước đâu.” Hoàng Tuấn Kiệt cau mày nhìn Vũ Gia Minh. Hắn vì không muốn Vũ Gia Minh nhắc đến chuyện riêng tư của mình, nên đã khôn khéo nhắc đến chuyện cá nhân của Vũ Gia Minh.
Tâm trạng của Vũ Gia Minh đột nhiên trầm xuống, nụ cười trên môi hắn cứng đơ.
“Cậu đừng đánh trống lảng.” Mất mấy giây, Vũ Gia Minh đã lấy lại được tự chủ: “Vấn đề của tôi, tôi đã nghĩ ra cách rồi. Còn cậu, cậu dự định làm gì ? Nên buông tay hay là cố giữ lấy ?” Vũ Gia Minh tóm gọn lại nỗi bất an trong lòng Hoàng Tuấn Kiệt thành hai câu trả lời. Hắn đoán trong lòng Hoàng Tuấn Kiệt hiện giờ rất mâu thuẫn, đang cần ai đó khôi phục lại lòng tin cho mình.
“Tôi cũng không biết nữa.” Hoàng Tuấn Kiệt vuốt tóc, lắc đầu cười khổ.
“Tại sao cậu lại không biết ?” Vũ Gia Minh chất vấn Hoàng Tuấn Kiệt: “Cậu có thích và yêu cô ấy không ?”
“Câu hỏi này câu đâu cần phải hỏi. Nếu tôi không thích và không yêu côấy, tôi đâu cần phải phải khổ sở và đau lòng nhiều như thế này.” Mặc dù không muốn nói ra điều này, nhưng hắn vẫn phải nói. Dù sao việc hắn yêu Thư Phàm nhiều đến nỗi, ngay cả mạng của mình, hắn cũng không cần, là sự thật.
“Nếu cậu đã thích và yêu cô ấy, tại sao lại chần chừ, tại sao không giữ lấy cô ấy, mà lại chấp nhận buông tay ?” Bằng vào tính cách của mình, Vũ Gia Minh tuyệt đối không bao giờ nói “không”, hắn cũng không bao giờ chấp nhận từ “không” trong từ điển của mình.
“……….” Hoàng Tuấn Kiệt nhìn Vũ Gia Minh. Hắn biết Vũ Gia Minh nói đúng, cũng biết Vũ Gia Minh nói thế là muốn động viên và khích lệ mình, nhưng…
“Hoàng Tuấn Kiệt !” Vũ Gia Minh cười khẩy: “Bây giờ tôi mới biết cậu là một kẻ hèn nhát như thế. Tôi tưởng một kẻ không sợ chết như cậu, sẽ không bao giờ lùi bước trong bất cứ chuyện gì. Nhưng không ngờ, chỉ vừa mới nghe câu trả lời của cô ấy, cậu đã chùn bước rồi.”
“………” Hoàng Tuấn Kiệt một mực giữ im lặng, không đáp lại lời khiêu khích của Vũ Gia Minh.
“Đừng để mai sau phải hối hận !” Vũ Gia Minh cảnh báo cho Hoàng Tuấn Kiệt biết. Hắn không muốn nhìn thấy Hoàng Tuấn Kiệt phải thương tâm khi bỏ qua một cơ hội tốt.
Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, uống cạn ly rượu trên tay: “Cảm ơn cậu.”
Nhìn vào mắt Hoàng Tuấn Kiệt, Vũ Gia Minh biết Hoàng Tuấn Kiệt đã lấy lại được niềm tin và lòng quyết tâm của mình.
Vũ Gia Minh hài lòng, rót thêm cho mình và Hoàng Tuấn Kiệt một ly rượu: “Uống đi ! Uống mình chúng ta đã tìm được người con gái của đời mình.”
Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh chạm ly vào nhau, tạo nên một tiếng “keng.”
…………………………
Châu Kiệt Phong đã đi tìm Tú Linh hơn hai ngày nay. Càng tìm hình bóng Tú Linh càng mất hút. Hắn không dám nói thật cho mẹ hắn biết, lần nào mẹ hắn hỏi về Tú Linh, hắn chỉ biết viện cớ và nói dối, ngoài ra hắn không còn cách nào khác.
Chiều nay, Châu Kiệt Phong không đến công ty. Hai ngày nay, hắn không tài nào tập trung vào làm việc, đầu óc của hắn lúc nào cũng tràn ngập hình bóng của Tú Linh.
Nằm trên giường, trong căn phòng mà hắn sắp xếp cho Tú Linh, Châu Kiệt Phong thở dài. Hắn đã quá mệt mỏi. Đã hai ngày rồi, hắn không có được một đêm ngon giấc, cũng không thể chợp mắt.
Hắn không biết Tú Linh đã đi đâu và về đâu. Hắn muốn cho người đăng báo tìm Tú Linh, nhưng lại sợ kinh động đến mẹ hắ