
p, mắt bối rối nhìn vào khoảng không trước mặt, tay bận rộn chỉnh lại cổ áo sơ mi màu trắng.
Tú Linh rất muốn nhanh chóng có thể thoát khỏi căn nhà rộng lớn và sang trọng giống hệt cung điện này, đặc biệt có thể thoát khỏi ông chủ xấu xa như Vũ Gia Minh thì càng tốt.
“Cộc ! Cộc !” Tiếng gõ cửa đột vang lên, tiếp theo là một giọng nói hơi trầm của ông quản gia, “Cô Tú Linh ! Cậu chủ cho mời cô xuống nhà bếp ăn cơm sáng.”
Tú Linh giật thót, nhăn mặt kêu khổ, “Dạ, cháu nghe rồi.”
Với lấy chiếc túi xách đặt trên ghế, Tú Linh quay sang, bảo hai chị giúp việc, “Chúng ta đi thôi.”
Hai chị gật đầu, nối gót đi theo Tú Linh ra khỏi phòng ngủ.
…………………………..
Trong nhà bếp.
Vũ Gia Minh ngồi trên ghế, vừa uống cà phê vừa đọc báo, dáng vẻ ung dung nhàn nhã, hệt một vương tử.
Nghe tiếng bước chân khua trên nền gạch,ngửi được mùi hoa hồng nhung thoang thoảng bay trong không khí, Vũ Gia Minh ngước mắt nhìn ra cửa, khóe môi nhếch lên, mắt thích thú nhìn thân hình nhỏ nhắn, dễ thương của Tú Linh.
Hai bím tóc đung đưa trước ngực theo từng bước chân, một tay giữ quai túi xách, một tay buông thõng tự nhiên, Tú Linh tiến đến bàn ăn.
Tự kéo ghế, Tú Linh ngồi đối diện với Vũ Gia Minh.
Ông quản gia rót rượu ra ly cho Vũ Gia Minh và Tú Linh.
“Sáng nay, cô có phải đi học không ?” Vũ Gia Minh cười, hỏi Tú Linh.
“Có.” Tú Linh đơn giản đáp, thanh âm trong trẻo dễ nghe.
Chờ ông quản gia chắt xong ly rượu, Tú Linh mỉm cười, dễ thương nói, “Cảm ơn chú.”
Nụ cười tươi mát như gió xuân, không vương một chút bụi của Tú Linh, dù có là người khó tính, cũng phải siêu lòng.
Ông quản gia vốn là người ít nói, nghiêm túc trong công việc, tuy hài lòng với tính cách ngoan ngoãn và dễ thương của Tú Linh, ông cũng chỉ gật đầu, mà không nói gì cả.
Môi nhấm nháp ly rượu, mắt chăm chú nhìn Tú Linh, càng ngày Vũ Gia Minh càng có hứng thú với Tú Linh, càng phát hiện ra nhiều ưu điểm của Tú Linh.
Tú Linh cầm đũa, liếm mép, mắt rực sáng khi nhìn thấy món tôm hấp mà mình thích.
Gắp ngay lấy một con tôm to màu vàng ươm, một tay giữ, một tay bóc từng chiếc vỏ ra khỏi thân tôm, Tú Linh tập trung vào việc bóc vỏ tôm đến nỗi không hay ở phía đối diện, Vũ Gia Minh đã nhìn đến quên cả ăn uống.
Suốt bữa ăn sáng, Tú Linh vừa ăn vừa cười, vừa nghịch mấy con tôm, hoàn toàn giống một đứa trẻ con lần đầu tiên được đi dự tiệc cùng với người lớn.
Hai cô giúp việc che miệng cười khúc khích, ban đầu họ kinh ngạc chê cười sự ngớ ngẩn của Tú Linh, nhưng dần dần họ phải ngây người nhìn không chớp mắt.
Ngay cả hai cô gái, cũng nhận ra được sức hút, và quyến rũ trong dáng vẻ hoàn toàn ngây thơ và trong sáng của Tú Linh, nói gì đến một kẻ lõi đời và từng trải như Vũ Gia Minh.
……………………….
Ăn xong bữa sáng, Tú Linh theo Vũ Gia Minh đi ra cổng căn biệt thự.
“Lên xe đi ! Để tôi chở cô đến trường học.”
Tú Linh vội xua tay, “Không cần đâu, tôi có thể tự đi học bằng xe đạp điện.”, Đang nói đột nhiên nhớ ra điều gì, Tú Linh ôm lấy đầu, kêu lên một tiếng, “Xe đạp điện của tôi đâu rồi ?”
Vũ Gia Minh bật cười, “Cô nhớ lại xem, cô đã để xe đạp điện của mình ở đâu ?”
Tú Linh hấp tấp, chân chạy nhanh ra hướng cánh cổng sắt đằng trước mặt.
Vũ Gia Minh vội túm lấy cánh tay Tú Linh, “Cô định đi đâu thế ?”
“Đi tìm chiếc xe đạp điện của tôi.”
“Cô phải nhớ để ở đâu, mới lấy lại được chứ ?”
“Chiều hôm qua, tôi đã nhờ hai anh gác cổng trông xe cho tôi.”
Chỉ nghe sơ qua, Vũ Gia Minh đã biết Tú Linh muốn nói gì, “Nếu thế cô lên xe đi, để tôi chở cô đến công ty lấy lại xe đạp điện của cô.”
Tú Linh lúng túng, rơi vào khó xử, tay vặn vẹo, “Liệu…liệu có làm phiền anh không ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu, trông đáng yêu đến nỗi, Vũ Gia Minh muốn biến thành một tên biến thái xông lên cắn, nuốt Tú Linh vào bụng.
“Không..không phiền.” Khó nhọc đè nén ước muốn mãnh liệt của mình xuống dưới, Vũ Gia Minh cố duy trì vẻ mặt bình thản.
“Nếu…nếu thì đành làm phiền anh vậy.”
Anh vệ sĩ mở cửa cho Tú Linh và Vũ Gia Minh.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, tiến ra đường cái lớn.
Ngồi ở ghế sau, Tú Linh mở chốt xe, hai tay đạt trên thành xe, mắt hứng thú quan sát quang cảnh bên đường, miệng cười toe toét khi trông thấy một người mặc hình chuột túi Micky đang bị hai đứa trẻ con hết ôm rồi véo.
Môi Vũ Gia Minh co giật, đôi mắt ánh lên những tia nhìn nhu hòa, yêu thương, hắn bất đắc dĩ cười khổ, Tú Linh chẳng những không có một chút xíu bị ảnh hưởng từ hằn, mà ngược lại hắn đang dần bị Tú Linh điều khiển cảm xúc và suy nghĩ của bản thân.
Trong đầu hắn đang rung lên những hồi chuông cảnh báo, một khi đã lún sâu vào chuyện tình cảm nam nữ, hắn sẽ không thể dứt ra được.
Chương Chín.
Nghỉ việc mất mấy ngày không xin phép, không gọi một cú điện thoại về nhà cho gia đình, không thông báo một tiếng cho cô em về sự biến mất của mình, dù có nóng lòng muốn được đi làm ngay, Thư Phàm cũng phải về nhà một chuyến, giải thích về sự vắng mặt đột ngột của mình cho mẹ và em gái hiểu, mong họ bỏ qua cho sự sơ suất của mình.
“Tất cả cũng tại tên chết tiệt kia hại mình !”, Ngồi trên xe ô tô, Thư Phàm không ngừng