Snack's 1967
Bạn Trai Xấu Xa

Bạn Trai Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329825

Bình chọn: 9.00/10/982 lượt.

n hai chị em nhà họ Bạch hăm hở lôi kéo nhau như hai đứa trẻ con đang cố đi nhanh để dành chỗ trong rạp hát, tâm trạng Hoàng Tuấn Kiệt nặng như đeo đá. Hắn đã cố nhẫn nhịn và bỏ qua nhiều lần cho Thư Phàm, nhưng càng ngày Thư Phàm càng không biết điều.

“Cậu chủ !” Anh vệ sĩ kính cẩn lên tiếng gọi nhỏ, anh muốn biết hắn định làm gì tiếp theo.

“Tiếp tục đi theo bảo vệ Thư Phàm.” Mắt nhìn hình bóng nhỏ nhắn của Thư Phàm không rời, Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng phân phó.

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Anh vệ sĩ vội vàng bám theo hình bóng của hai chị em.

Anh vệ sĩ còn lại mở cửa xe ô tô màu đen bóng và sang trọng cho Hoàng Tuấn Kiệt.

“Lái xe về công ty !” Ngồi trên ghế xe phía sau, Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi dựa lưng ra sau ghế, nói cho vệ sĩ biết nơi mình muốn đi.

Chiếc xe ô tô từ từ lùi lại về phía sau, đến một khoảng gần 10 mét, đầu xe quay sang bên trái, rồi tiền dần ra đường cái lớn.

Bên ngoài nắng đã lên cao, con đường rải nhựa bỏng rãy, từng hàng cây cành lá thỉnh thoảng kêu xào xạc do những cơn gió nhẹ thổi qua.

Mùa thu đến, khiến những chiếc lá vàng rơi rụng đầy trên sân trước cửa quán. Cảnh vật trước mặt, khiến cho người ta có cảm giác muốn say.

………………

Thư Phàm chăm chú nhìn chiếc xe đạp điện mới cóng trước mặt, chớp chớp mắt vài cái. Sau khi xác định được rằng mình không có bị hoa mắt, Thư Phàm quay lại nhìn em gái, tay chỉ vào chiếc xe đạp điện, “Em nói cho chị biết, chiếc xe đạp điện mới này từ đâu mà em có, còn nữa chiếc xe đạp điện cũ kia đâu rồi ?”

Tú Linh toát mồ hôi vì sợ, không ngờ chị gái lại tinh ý như thế.

“Sao em không trả lời chị ?” Thư Phàm gằn giọng, việc em gái đổi xe cũ, mua xe mới không khiến Thư Phàm tức giận, nhưng dám ở sau lưng giấu giếm làm việc xấu, thì tuyệt đối không được.

“Chị Hai !” Tú Linh run giọng gọi, “Chị đừng hơi một chút là nổi khùng lên được không ? Em có làm chuyện gì phạm pháp đâu.”

“Chị biết là em không làm chuyện gì phạm pháp, vì em không có gan làm những việc đó. Nhưng mà, em nói thật đi, em lấy tiền đâu mà mua một chiếc xe đạp điện hơn chục triệu này ?”

Tú Linh giật nảy người, tròn xoe mắt nhìn chị gái. Thoạt mới nhìn chiếc xe đạp điện này, có ai biết nó giá trị hơn chục triệu đồng. Tại sao Thư Phàm chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ?

“Em còn không nói mau !” Thư Phàm nghiến răng, hỏa khí đã bốc cao lên đến tận đỉnh đầu. Từ sáng đến giờ phải chịu đựng biết bao nhiêu chuyện, bây giờ lại thêm cô em gái xưa nay vốn ngoan hiền, có chuyện gì cũng nói thật, tự dưng biến thành một người nói dối.

“Sao…sao chị lại biết chiếc xe này trị giá hơn mười triệu ?” Tú Linh thắc mắc hỏi Thư Phàm. Dù rất sợ tính cách nóng như lửa của chị gái, nhưng tò mò vốn là bản tính của con người, nên không cưỡng lại được.

Chỉ tay vào cáng xe, Thư Phàm cười nhạt, “Em đã nhìn thấy chưa ?”

Tú Linh nhìn theo hướng tay chỉ của Thư Phàm, đầu cúi xuống, bàn tay nhỏ bé vuốt nhẹ lên miếng tem màu xám bạc được gián cẩn thận trên cáng xe.

“Nhìn đã đủ chưa ?” Thư Phàm tức muốn điên lên. Cô em gái ngốc nghếch này chẳng những nói dối cũng không biết đường mà nói, ngay cả làm chuyện xấu cũng không biết cách che dấu. Thư Phàm không biết nên khóc hay nên cười, “Còn không mau trả lời câu hỏi của chị ?”

Đã hiểu lý do vì sao chị gái mình biết được giá trị của chiếc xe đạp điện, Tú Linh vặn vẹo tay, nuốt nước bọt, cúi thấp đầu nói, “Chiếc..chiếc xe này là…là do…”

Thư Phàm siết chặt nắm đấm, cố gắng nén giận, chờ nghe Tú Linh nói cho mình biết nguyên nhân tại sao.

“Em…em gửi người ta giữ dùm, nhưng…nhưng người ta không cẩn thận đánh mất, nên…nên mua đền cho em.” Tú Linh vốn không quen nói dối, nên chỉ nói được mấy câu thì ấp a ấp úng, mồ hôi lấm tấm trên trán, đầu cúi càng lúc càng thấp.

“Nói dối !” Thư Phàm quát ầm lên, “Em đừng tưởng em nói thế mà chị tin. Dù người đó có tốt bụng đền xe cho đi chăng nữa, thì cũng chỉ mua cho em một chiếc xe bằng với số tiền mà em đã mua chiếc xe đạp điện cũ kia thôi chứ ? Tại sao lại mua một chiếc gần như gấp ba số tiền lần trước ?”

Tú Linh cứng họng không biết phải nói như thế nào cho phải. Đối diện với người chị gái thông minh, chỉ cần quan sát sắc mặt của mình là có thể đoán được suy nghĩ trong đầu, thì dù có giỏi khua môi múa mép đi chăng nữa, cũng không thể lừa được Thư Phàm.

Thư Phàm chìa tay trước mặt Tú Linh, “Đưa chìa khóa xe đạp điện đây !”

Tú Linh vội kéo khóa túi sách ngăn thứ nhất, lục tìm chìa khóa, rồi run run đặt chiếc chìa khóa có gắn nơ màu hồng nhạt vào tay Thư Phàm.

Thư Phàm đút chìa khóa vào ổ, vặn chìa, trèo lên yên xe, miệng giục, “Lên xe !”

Tú Linh líu ríu làm theo như một cái máy, trong lòng không ngừng gào thét. Cứ mỗi lần Thư Phàm không bộc phát tức giận ngay lập tức, thì y như rằng sóng cuồn cuộn đang chuẩn bị nhấn chìm chết cả một thành phố.

………………….

Thư Phàm đưa cả hai em đến một công viên rộng gần một héc ta nằm trên quận ba. Công viên này thỉnh thoảng hai chị em vẫn rủ nhau ra đây chơi, mỗi khi Tú Linh học hành căng thẳng, hay tâm trạng Thư Phàm không được vui. Lúc nãy, Thư Phàm muốn tra hỏi cho ra tận gốc rễ của mọi chuyện nhưng