Bạn Trai Xấu Xa

Bạn Trai Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210130

Bình chọn: 9.00/10/1013 lượt.

oàng Tuấn Kiệt ở bên cạnh.

Ông quản gia là người thâm thúy nhất ở trong nhà, từ đầu bữa đến cuối bữa, ông dành thời gian quan sát Thư Phàm, Tú Linh và Hoàng Tuấn Kiệt. Cuộc sống chưa có lúc nào lại trở nên sinh động, và tràn ngập sắc màu như thế.

Trong nhà bếp, tại biệt thự Vũ Gia.

Vũ Gia Minh đang ngồi ăn cơm sáng. Bàn ăn rộng lớn, thức ăn đầy bàn, nhưng chỉ có một mình hắn ngồi ăn. Thói quen ăn sáng đã hình thành hơn 20 năm nay, thậm chí hắn cũng đã làm quen được với việc phải ăn một mình, hắn còn mừng vì không bị ai quấy rầy trong bữa ăn và không một ai dám làm phiền cuộc sống riêng tư của hắn, nhưng kể từ lúc gặp Tú Linh thì lại khác.

Tú Linh đã dạy cho hắn hiểu, sống một mình thì buồn bã và cô đơn như thế nào, ăn cơm một mình thì buồn chán ra làm sao. Ngồi ăn cơm sáng thế này, tự dưng hắn nhớ đến Tú Linh, nhớ đến hình bóng nho nhỏ dễ thương và đáng yêu, tay mân mê, nghịch ngợm mấy con tôm, mắt chăm chú nhìn, miệng cười tươi, dáng vẻ hoàn toàn trẻ con.

Vừa ăn vừa nghĩ đến xuất thần, Vũ Gia Minh sáng nay hoàn toàn biến thành một con người khác hẳn. Chỉ trải qua có một đêm, quan điểm sống của hắn đã dần thay đổi, hắn không còn sống quá tuyệt tình giống như trước, đồng thời ý nghĩ muốn chiếm lại Tú Linh càng mãnh liệt. Hắn thật sự rất thích có một thú cưng ngoan ngoãn, dễ thương và biết nghe lời giống như Tú Linh. Bây giờ mặc dù Tú Linh đã căm ghét hắn và không còn nghe lời hắn nữa, nhưng hắn tin rằng, hắn nhất định sẽ khiến Tú Linh trở nên ngoan ngoãn và biết nghe lời giống như trước.

Đặt ly rượu xuống bàn, Vũ Gia Minh bảo ông quản gia đang đứng ở bên cạnh: “Mấy ngày nữa, cháu phải đi ra nước ngoài công tác. Mọi công việc trong nhà phiền chú.”

“Cậu chủ định đi khi nào thì về ?” Ông quản gia quan tâm hỏi.

“Cháu cũng không biết nữa. Nếu xong sớm thì cháu về sớm, còn nếu không chắc phải hơn một tuần.” Vũ Gia Minh nhếch mép cười lạnh, đôi mắt sắc bén lóe sáng tựa một ác ma đang chuẩn bị đem ai đó ra giết thịt.

Ông quản gia quan sát sắc mặt của Vũ Gia Minh, tự dưng ông thấy rùng mình ớn lạnh.

“Cậu chủ đã cho người chuẩn bị hành lý chưa ?”

“Cháu không cần mang gì nhiều, nên đã phân phó người làm trong nhà chuẩn bị rồi.”

Ông quản gia thở dài: “Cậu chủ mà đi, căn nhà này sẽ trở nên rất vắng vẻ.”

Vũ Gia Minh cười đáp: “Chú đừng buồn, cháu đi rồi cháu sẽ sớm trở về thôi.”

“Dự án lần này rất quan trọng đúng không ?”

“Đúng, rất quan trọng.” Nụ cười trên khóe môi Vũ Gia Minh càng lúc càng sâu, hứng thú ăn cơm càng lúc càng tăng, tin tưởng vào kế hoạch của mình nhất định sẽ thành công, hắn không còn ngồi ủ dột và sầu não buồn chán không muốn ăn gì nữa.

Đứng ở bên cạnh, ông quản gia thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Vũ Gia Minh. Chăm sóc hắn từ nhỏ đến khi trưởng thành, sống với hắn hơn 20 năm, ông đã phần nào hiểu được tính cách thâm trầm và hay tính kế hại người của hắn. Ông tin chắc lần này, hắn lại đang âm mưu đưa ai đó vào bẫy của mình.

Hai cô giúp việc đứng gần ở bếp gas, nín thở không dám phát ra tiếng động, cũng không dám ho he nhúc nhích, sợ Vũ Gia Minh phật lòng, và nổi giận mắng cho một trận, sợ hắn trút hết phẫn nộ lên đầu.

Căn nhà rộng lớn, có hơn 10 người, nhưng lại yên tĩnh đến nỗi giống hệt một căn biệt thự bị bỏ hoang. Ngoài tiếng hít thở, tiếng lá cây kêu xào xạc trong gió thì không còn một âm thanh nào khác.

Sống ở trong nhà Vũ Gia Minh, người làm trong nhà ít nào dám cãi nhau trước mặt Vũ Gia Minh, ngay cả nói chuyện và cười đùa với nhau cũng phải dè chừng. Ông quản gia tuy không bị Vũ Gia Minh quát mắng bao giờ, nhưng ông là người âm trầm, ít nói, thành ra nếu Vũ Gia Minh không lên tiếng hỏi, thì thỉnh thoảng mới nghe thấy giọng nói của ông quản gia.

…………………….

Ăn xong bữa sáng, Hoàng Tuấn Kiệt, hai chị em Thư Phàm, ông quản gia cùng hai vệ sĩ đi thang máy xuống tầng trệt để xe của tòa cao ốc Hoàng Thị.

Tâm trạng của Thư Phàm rất vui, phấn khích muốn nhanh chóng được đến bệnh viện để làm việc. Mấy ngày ở nhà chơi, không có việc gì, khiến tay chân buồn bực, đầu óc trì trệ, không linh hoạt.

Nhìn khí thế bừng bừng của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt chỉ còn nước thở dài và than thầm.

Tú Linh che miệng cười thầm, sống chung cùng với Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt chẳng những có thể nhìn thấy một bộ mặt mới, hoàn toàn khác của chị gái, hơn nữa còn được cười thoải mái. Trong lòng Tú Linh, đã dần coi Hoàng Tuấn Kiệt là người thân trong gia đình.

Lúc cánh cửa thang máy mở ra, Thư Phàm là người đầu tiên đặt chân trên nền gạch men dưới tầng trệt.

Hoàng Tuấn Kiệt vội vàng đi theo sau Thư Phàm, tay nắm lấy tay Thư Phàm, lo lắng nhắc nhở Thư Phàm: “Tôi biết cô là một người đam mê công việc. Nhưng mà cô có thể chú ý đến an toàn của bản thân mình được không ? Bây giờ cô không an toàn, cô đi đâu làm gì cũng nên chú ý đến xung quanh một chút. Đừng có hành động một cách hồ đồ, và có thái độ không sợ chết như thế này nữa.”

Thư Phàm cau mày, không hài lòng trước mấy câu dặn dò giống ông cụ non của Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh có thể thôi đi được không ? Tôi không phải là một đứa trẻ con, tôi khắc tự biết chă


Old school Easter eggs.