
m lo cho mình. Còn nữa anh đã hứa là sẽ cho người bảo vệ em gái tôi, thì phải giữ lời.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ cho người bảo vệ an toàn cho em gái cô.”
“Thế là được rồi. Chỉ cần em gái tôi được an toàn, thì tôi không còn lo lắng gì nữa.”
“Cô…” Hoàng Tuấn Kiệt bực mình: “Chẳng những tính mạng của em gái cô phải được bảo đảm, mà ngay cả cô cũng nên tự chăm lo cho chính mình.”
“Tôi hiểu.” Thư Phàm mỉm cười, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Hoàng Tuấn Kiệt, giống như đang trấn an một đứa trẻ con: “Tôi sẽ chú ý. Bây giờ chúng ta đi được rồi chứ ?”
Hoàng Tuấn Kiệt còn định nói thêm vài câu nữa, nhưng thấy dáng vẻ nôn nóng muốn được nhanh chóng đi làm của Thư Phàm, đành phải nuốt tất cả vào trong.
“Đi thôi !” Hoàng Tuấn Kiệt phân phó cho hai vệ sĩ đứng ở bên cạnh.
“Vâng, thưa cậu chủ.” Họ nhanh chóng nhận lệnh của Hoàng Tuấn Kiệt.
Tuấn Hùng đã đến đây được một lúc, thấy mọi người xuống, đã mỉm cười chào Hoàng Tuấn Kiệt, ông quản gia và hai chị em Thư Phàm.
Tú Linh cười, lịch sự chào lại: “Chào anh !”
Thư Phàm miệng cười tươi chào Tuấn Hùng, tự mở cửa xe ô tô rồi trèo lên.
Hoàng Tuấn Kiệt tuy hơi bực mình, và phật lòng, nhưng cũng đành phải nén nhịn.
“Nhớ phải bảo vệ Thư Phàm và Tú Linh thật cẩn thận. Nếu để họ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho hai cậu.” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng, ra lệnh cho hai người vệ sĩ, có vóc dáng cao lớn, mặc vét đen, đang kính cẩn đứng ở bên cạnh.
“Thưa cậu chủ, chúng tôi đã hiểu.” Họ nói ngắn gọn, sau đó mỗi người tự động lui xuống, biến mất không còn dấu vết. Là người bảo vệ từ phía sau, tránh tò mò của mọi người xung quanh, nên họ phải ẩn thân, và phải cải trang.
Ăn mặc toàn màu đen giống như họ, lại suốt ngày kè kè đi bên cạnh Thư Phàm và Tú Linh, chẳng khác gì một tên xã hội đen đang canh chừng chủ nhân của mình. Thư Phàm là người nóng tính, lại yêu thích tự do, làm sao chịu đựng được cảnh đi đâu và làm gì cũng có một đuôi bám theo cả ngày, chính vì hiểu điều này nên họ mới phải thay đổi.
“Chào chú ! Cháu đi đây !” Thư Phàm hạ cửa kính xe ô tô, mỉm cười, vẫy tay chào ông quản gia.
“Cháu nhớ phải cẩn thận.” Ông quản gia cẩn thận, nhắc nhở Thư Phàm.
“Dạ, cháu nhớ rồi.” Thư Phàm ngoan ngoãn, gật đầu đáp.
“Chào chú !” Tú Linh cũng lên tiếng chào ông quản gia.
“Ừ, cháu đi đi.” Ông quản gia cười vui vẻ, nheo mắt nhìn Tú Linh.
Tú Linh được Tuấn Hùng mở cửa xe ô tô.
Hai chị em Thư Phàm ngồi ở băng ghế đằng sau, Hoàng Tuấn Kiệt và Tuấn Hùng ngồi ở bằng ghế đằng trước.
Hôm nay Hoàng Tuấn Kiệt có nhã hứng muốn đưa Thư Phàm đi làm, đưa Tú Linh đến trường đại học sư phạm.
Đối với hành động ân cần này của Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm không để ý tới, trong đầu Thư Phàm lúc này chỉ có một mong muốn duy nhất là có thể nhanh nhanh phóng xe đến bệnh viện để làm việc.
Tú Linh chưa có lúc nào lại thấy hồi hộp và bồn chồn như thế. Được Hoàng Tuấn Kiệt cho người bảo vệ đã khiến Tú Linh cảm động lắm rồi, nay còn được hắn đích thân đưa đi học, Tú Linh thật không biết phải cảm ơn hắn như thế nào cho phải.
Mười đầu ngón tay soắn vào nhau, mắt bối rối nhìn chiếc túi xách đặt trong lòng, đầu cúi thấp, Tú Linh đang không ngừng than thở: “Trời ạ ! Lúc nữa đến trường, nếu để bọn bạn trong lớp biết được mình đi xe ô tô đi học, bọn họ sẽ trêu chọc mình, sẽ tra vấn mình về
Vũ Gia Minh phất tay, trèo lên xe ô tô.
“Lái xe đến trường đại học sư phạm !” Ngồi ngả người ra sau ghế, Vũ Gia Minh lạnh lùng nói ra địa chỉ nơi mình cần đến.
“Tôi hiểu.” Mặc dù không hiểu lý do vì sao, Vũ Gia Minh không bảo mình đưa hắn ra sân bay, nhưng Trợ lý Tân vẫn làm theo lời hắn.
…………………………
Trước khi bước lên xe, Hoàng Tuấn Kiệt đưa cho Thư Phàm một tờ giấy ghi số điện thoại di dộng, số điện thoại bàn ở công ty, và số điện thoại bàn ở nhà: “Nếu cô xảy ra chuyện gì, hay có yêu cầu gì có thể gọi điện theo ba số này.”
“Cô đi vào trong đi. Nhớ phải cẩn thận.” Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, nụ cười ấm áp và ngọt ngào: “Tôi đưa em gái cô đi học, sau đó còn phải tới công ty làm việc.”
Không để cho Thư Phàm kịp nói lời nào, Hoàng Tuấn Kiệt nhanh chóng bước lên xe.
Tú Linh mỉm cười, vẫy tay chào chị gái, sau đó cùng Hoàng Tuấn Kiệt rời đi.
Thư Phàm ngây người, nhìn theo hình bóng chiếc xe ô tô màu xám, hòa cùng dòng xe cộ đông đúc đang lưu thông trên đường.
Nắng đã lên cao, con đường ngập trong màu vàng của nắng, màu vàng của lá cây, gió thổi hiu hiu đã xua tan đi cái nóng, xua tan đi bức bối của con người.
Sáu phút sau, cổng trường đại học sư phạm xuất hiện trong tầm mắt.
Càng đến gần cổng trưởng, tâm trạng bất an và hồi hộp của Tú Linh càng lúc càng tăng. Không hiểu lý do vì sao lại thấy lạnh toát cơ thể, và linh cảm hôm nay mình không nên đi học, mà nên ở nhà.
“Cô Tú Linh ! Đã đến nơi rồi !” Tắt máy xe ô tô, Tuấn Hùng quay lại, mỉm cười bảo Tú Linh.
“Ơ…dạ…” Tú Linh giật mình, ngẩng mặt nhìn Tuấn Hùng, tay vội mở cửa xe.
Sự xuất hiện của một chiếc xe ô tô sang trọng trước cổng trường đại học sư phạm, đã gây sự chú ý và hiếu kì của mấy chục sinh viên đang đứng gần đấy. Đặc biệt, họ còn kinh ngạc hơn, khi nhìn thấy Tú Linh