
lòng đau như cắt, Vũ Gia Minh hối hận mãi không thôi. Hắn biết hắn sai rồi, lẽ ra hắn không nên hành động một cách hàm hồ và thô bạo như thế mới phải. Tú Linh không giống như những cô gái hám tiền và lẳng lơ khác. Lần trước gây tổn thương, hắn vẫn chưa kịp giảng hòa, thế mà nay hắn lại tiếp tục đục khoét thêm vào nỗi đau trong lòng Tú Linh. Có lẽ Tú Linh sẽ không bao giờ còn để ý đến hắn nữa.
Ôm chặt Tú Linh vào lòng, đau xót nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tú Linh, dáng vẻ Vũ Gia Minh trông lôi thôi lếch thếch, không còn trông phong độ và gọn gàng giống như lúc mới ra khỏi nhà. Bây giờ hắn mới nhận ra khi làm đau người con gái mà mình thích, cũng làm đau chính bản thân mình.
………………………
Bệnh viện Gia Long được xây dựng cách đây hơn 10 năm, gồm sáu tầng, có hơn 100 bác sĩ và y tá, trang thiết bị hiện đại, là bệnh viện nổi tiếng của thành phố.
Đã là sinh viên y khoa, ai cũng ước mơ khi ra trường có thể làm việc tại bệnh viện Gia Long, làm việc ở đây chẳng những lương cao, tương lai đảm bảo, mà còn có thể phát huy hết khả năng của mình, được cử đi học ở nước ngoài để nâng cao tay nghề.
Thư Phàm là một sinh viên ưu tú, đoạt nhiều bằng khen và giải thưởng, nên chưa rời khỏi ghế nhà trường, đã được nhận vào làm tại bệnh viện Gia Long.
Giáo sư Trần là người thầy hướng dẫn cho Thư Phàm hơn một năm nay, ông rất quý cô học trò ham hỏi học hỏi và chăm ngoan. Kể từ lúc vào làm việc tại bệnh viện Gia Long, Thư Phàm không xin nghỉ phép một ngày nào, nhưng đã gần một tuần mà không thấy Thư Phàm đi làm, cũng không thấy gọi điện đến xin nghỉ ốm hay bận việc gia đình, giáo sư Trần và mấy bác sĩ trong khoa nội cảm thấy khó hiểu và thắc mắc tại sao Thư Phàm lại đột nhiên biến mất một cách kì lạ như thế.
Thư Phàm vừa bước chân vào tiền sảnh, hai y tá làm việc trong khoa nội vội vàng chạy lại gần, thân thiết bấu lấy tay Thư Phàm.
“Thư Phàm ! Em đã đi đâu mấy ngày hôm nay ?” Một cô ý tá hơn 30 tuổi, mỉm cười hỏi.
“Em bận việc đột xuất.” Thư Phàm lấp liếm, không muốn nói cho cô y tá biết chuyện xảy ra vào buổi tối mấy ngày hôm trước.
“Bận việc riêng ?” Cô y tá hơn 20 tuổi nhắc lại câu trả lời của Thư Phàm, “Lạ thật ! Trước đây mình chưa thấy cậu nghỉ việc ở nhà bao giờ.”
“Trước khác, nay khác. Mấy hôm nay ở bệnh viện có xảy ra chuyện gì không ?” Thư Phàm đơn giản nói, cố gắng hướng sự chú ý của hai cô y tá sang một vấn đề khác.
“Mấy ngày hôm nay, bệnh viện chúng ta đã nhận hơn 100 bệnh nhân.” Cô y tá trẻ hơn thông báo tình hình bệnh viện cho Thư Phàm biết.
“Xem ra mùa này có rất nhiều người bị ốm đau.”
Thư Phàm cùng hai cô y tá đi lên lầu hai, rẽ phải, vượt qua bốn gian phòng, gian phòng cuối cùng là khoa nội nơi Thư Phàm cùng hai cô y tá đang công tác.
Buổi sáng là thời điểm bệnh nhân cùng thân nhân đến khám chữa bệnh, nên khá ồn ào và náo nhiệt. Người đi qua đi lại trên hành lang bệnh viện đông như mắc cửi. Mọi người đủ mọi loại lứa tuổi, già có, trẻ có, ăn mặc trong những bộ quần áo đầy đủ màu sắc, kích cỡ, điểm vào khung cảnh đó là những chiếc áo blouse màu trắng của bác sĩ, những chiếc áo cánh của y tá.
Thư Phàm mở cửa, chân rảo bước vào trong, lòng hồi hộp không biết giáo sư Trần sẽ nói gì với mình. Thư Phàm rất mong, giáo sư Trần không giận việc mình dám biến mất hơn bốn ngày mà không thông báo trước một tiếng, cũng không gọi điện thoại xin phép.
Giáo sư Trần đang ngồi trên ghế, mắt chăm chú đọc cuốn sổ bệnh án, mái tóc điểm sương rũ xuống che khuất đi vầng trán rộng hơi hói. Nhìn giáo sư trông đạo mạo, giống hệt một nhà hiền triết, thấu hiểu hết nhân tình thế thái.
“Giáo sư !” Thư Phàm rụt rè lên tiếng.
Giáo sư Trần ngẩng mặt, ngước mắt nhìn Thư Phàm đang đứng ở giữa phòng.
“Thư Phàm ! Cuối cùng thì em cũng đã chịu xuất đầu lộ diện !” Giáo sư Trần cười, hài hước bảo Thư Phàm.
“Em xin lỗi.” Thư Phàm cười hì hì, hai tay xoa xoa vào nhau, điệu bộ hệt một đứa trẻ con phạm lỗi, đang tìm cách lấy lòng người lớn.
“Thầy sẽ không hỏi mấy ngày vừa qua em đã đi đâu và làm gì, nhưng mà việc em nghỉ không xin phép, cũng không gọi điện thông báo cho thầy, khiến thầy rất không hài lòng.” Giáo sư Trần nghiêm khắc, trừng mắt nhìn Thư Phàm.
“Dạ, em biết lỗi rồi. Lần sau em sẽ không nghỉ việc một cách vô phép như thế nữa.” Thư Phàm vội vàng lên tiếng xin lỗi, đồng thời không quên hứa hẹn cho giáo sư Trần yên tâm.
“Lúc nữa, em theo thầy đi khám bệnh cho bệnh nhân.” Giáo sư Trần hiểu tính cô học trò nghịch ngợm và quậy như quỷ sứ, đã dễ dàng bỏ qua cho lỗi lầm của Thư Phàm.
“Vâng.” Thư Phàm dạ dan, cười tươi như hoa nở, nhanh tay gỡ túi xách ra khỏi vai.
Mỗi bác sĩ đều có một ngăn đựng đồ riêng, Thư Phàm là bác sĩ làm việc trong bệnh viện nên cũng không ngoại lệ.
Đút túi xách vào trong hộc tủ, đóng khóa, mặc áo blouse vào người, Thư Phàm đã sẵn sàng cho một ngày làm việc.
………………………..
Chiếc xe ô tô màu xám từ từ tiến vào cổng công ty Hoàng Thị, nhân viên gác cổng kính cẩn cúi đầu chào Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt hoàn toàn không để ý đến hiện tại xung quanh, trong đầu đang ngập tràn hình bóng của Thư Phàm, đang