
gồi trên những băng ghế.
Khám xong từng phòng cho bệnh nhân, Thư Phàm quay trở về khoa nội, phụ giúp bác sĩ trong khoa khám bệnh cho bệnh nhân trước cửa.
Phòng khám rộng hơn 50 mét vuông, ngăn thành bốn phòng nhỏ, mỗi phòng cách nhau một tấm rèm che màu trắng, kê một bộ bàn ghế, một chiếc giường đơn màu trắng.
Thư Phàm ngồi trên ghế, đeo ống nghe, đo huyết áp và nhịp tim của bệnh nhân, hỏi triệu chứng bệnh của họ, sau đó ghi vào một cuốn sổ bệnh án. Nếu tình hình bệnh tật cần phải làm một vài xét nghiệm, Thư Phàm sẽ ghi giấy xét nghiệm cho họ.
Làm bác sĩ không phải là một công việc nhàn nhã, mà rất mệt mỏi và vất vả. Tuy nhiên một khi đã đam mê, thì lại có cảm giác hoàn toàn khác.
Khám bệnh xong cho một bà cụ hơn 60 tuổi, Thư Phàm bảo một cô y tá đang đứng ở bên cạnh: “Thu Hồng ! Cậu đưa bà cụ đến phòng nội soi !”
Cô y tá tên Thu Hồng cầm lấy tờ giấy xét nghiệm mà Thư Phàm vừa mới viết, tay đỡ lấy bà cụ: “Mời bà đi theo cháu !”
Bà cụ đứng dậy, đi theo Thu Hồng.
“Mời bệnh nhân tiếp theo !” Thu Phàm lật dở cuốn sổ bệnh án, ngẩng mặt nhìn người đàn ông hơn 40 tuổi đang ngồi trước mặt.
“Chú cảm thấy trong người thế nào ?”
Người đàn ông lạ mặt kể sơ qua triệu trứng bệnh của mình cho Thư Phàm nghe. Thư Phàm vừa nghe vừa ghi vào cuốn sổ, chỉ bằng mấy câu kể đơn giản của người đàn ông trung niên, Thư Phàm đã biết ông ta bị bệnh gì.
……………………..
10 giờ sáng, tại văn phòng Tổng giám đốc, tập đoàn Hoàng Thị.
Hoàng Tuấn Kiệt ngồi trong văn phòng, khủy tay chống bàn, chăm chú lắng nghe Tuấn Hùng báo cáo.
“Cậu chủ ! Theo tin tức mà tôi mới nhận được thì sáng nay Vũ Gia Minh sẽ bay sang Hồng Kông khảo sát tình hình kinh doanh của một chi nhánh bên đó, đồng thời sẽ kí một hợp đồng với một đối tác làm ăn lớn.”
“Chính là tập đoàn Đào Thị ?” Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép, lạnh lùng hỏi.
“Vâng, chính là tập đoàn Đào Thị. Nghe nói lần trước Vũ Gia Minh có gặp mặt chủ tịch Đào một lần.” Tuấn Hùng kính cẩn trả lời.
“Trị giá của buổi kí kết hợp đồng này bao nhiêu ?”
“Nghe nói là hơn chục tỷ.”
“Hừ !” Hoàng Tuấn Kiệt tức tối, cau mày, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt. “Xem ra Vũ Gia Minh đang đánh cuộc với vận may làm ăn của mình.”
“Ý của sếp là vụ làm ăn lần này Vũ Gia Minh có thể mất trắng ?” Tuấn Hùng kinh ngạc nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, chờ nghe hắn nói cho mình biết nguyên nhân vì sao hắn lại nói thế.
“Không phải là thua, mà hoàn toàn có thể thắng. Bởi vì…” Hoàng Tuấn Kiệt bỏ dở câu nói, khóe môi nhếch lên, cười nhạt một tiếng.
Tuấn Hùng như lạc vào sương mù, kiểu ăn nói lấp lửng của Hoàng Tuấn Kiệt khơi dậy tính tò mò của Tuấn Hùng.
“Cậu chủ ! Làm ơn nói nhanh đi ! Chắc cậu đã biết trong chuyện này nhất định có biến.”
Hoàng Tuấn Kiệt ngả người ra sau ghế, tay đặt trên bụng, nheo mắt nhìn Tuấn Hùng.
“Chủ tịch Đào có một cô con gái tên là Đào Tuyết Viên đúng không ?” Hoàng Tuấn Kiệt không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tuấn Hùng, ngược lại muốn Tuấn Hùng tự hiểu lấy qua câu nói mang tính gợi ý của mình.
“À…” Tuấn Hùng mỉm cười, nhanh chóng hiểu Hoàng Tuấn Kiệt muốn nói gì, “Ý của anh là chủ tịch Đào đang muốn chọn Vũ Gia Minh làm con rể.”
Hoàng Tuấn Kiệt cười, không đáp.
“Nhưng có một điều, tôi không hiểu. Vũ Gia Minh là một kẻ tự cao tự đại, làm sao có thể chấp nhận một cuộc hôn nhân do hai bên gia đình sắp xếp ?”
“Tất nhiên là hắn không chấp nhận. Có điều…” Hoàng Tuấn Kiệt lại cười, nụ cười thâm thúy.
“Có điều thế nào ?” Tuấn Hùng nôn nóng, muốn Hoàng Tuấn Kiệt nhanh chóng nói ra nửa vế sau.
“Có điều Vũ Gia Minh dù có muốn từ chối cũng không được. Đào Thị là một tập đoàn lớn, vượt qua cả Vũ Thị. Nếu muốn mở rộng kinh doanh, bắt buộc phải hợp tác làm ăn với Đào Thị.”
“Nói theo ý của cậu chủ, chẳng khác gì lần này Vũ Gia Minh đã hoàn toàn chịu bó tay để cho người khác dắt mũi.” Tuấn Hùng xoa cằm, thích thú khi tưởng tượng ra khuôn mặt xám xịt của Vũ Gia Minh.
“Chưa hẳn.” Hoàng Tuấn Kiệt lại chơi trò đố chữ với Tuấn Hùng.
“Cậu chủ !” Tuấn Hùng nhăn nhó khổ sở.
Hoàng Tuấn Kiệt gõ tay xuống mặt bàn, dáng vẻ hết sức bình thản, ung dung hệt một vương tử.
“Vũ Gia Minh là một con cáo già, là một kẻ háo thắng. Hắn cũng giống như tôi, đều đam mê kinh doanh, muốn đưa tập đoàn của gia đình mình phát triển lớn mạnh và có thể vươn ra thế giới. Tuy hắn không muốn bị người khác sắp xếp cuộc đời mình, nhưng hắn cũng là con người, cũng có điểm yếu giống như những người khác, chỉ cần nằm được điểm yếu của hắn thì có thể điều khiển được hắn.”
“Điểm yếu ?” Tuấn Hùng mờ mịt, nhắc lại cậu nói của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Chắc cậu cũng đã nghe sơ qua về xuất thân của hắn ?” Hoàng Tuấn Kiệt ngước mắt nhìn Tuấn Hùng, khuôn mặt tự dưng buồn hẳn.
Thật lòng, Hoàng Tuấn Kiệt cũng không muốn trở thành kẻ thù của Vũ Gia Minh, không muốn đấu đá qua lại với hắn, nhưng hoàn cảnh, tình thế bắt buộc, đã đẩy hai người từ bạn thân trở thành hai kẻ đối đầu, đứng trên hai bờ chiến tuyến.
“Nghe nói mẹ hắn là một cô gái làng chơi, có sắc đẹp động lòng người.”
Hoàng Tuấn Kiệt rơi vào im lặng, miên man nhớ lại quá khứ của mình và Vũ Gia Minh.