Bảo Bối, Con Là Ai?

Bảo Bối, Con Là Ai?

Tác giả: Kim Cương Quyển

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326653

Bình chọn: 7.00/10/665 lượt.

vòng lông xù trên cổ càng làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nó tinh xảo đáng yêu.

Uống nước xong Quan An Dung nhìn Thiên Thiên nói: “Thiên Thiên, buổi tối chúng ta cùng đi chơi đi.”

Thiên Thiên ôm ly hỏi nó: “Đi chỗ nào chơi?”

Quan An Dung nói: “Ba mẹ của tớ mang tớ đi quảng trường đón năm mới, cậu muốn cùng đi không?”

Thiên Thiên lắc lắc đầu, “Tớ muốn đi với ba mẹ của tớ.”

“Hả?” Quan An Dung tỏ vẻ thực không hiểu, “Cậu làm gì có mẹ.”

Thiên Thiên liếc nó một cái, tỏ vẻ chính mình không vui nhưng không tức giận, nó nói: “Tớ có mẹ, bác chính là mẹ.”

Vẻ mặt Quan An Dung kỳ lạ, “Bác là bác, bác sao lại là mẹ được?” Nó hồi ức quan hệ thân thích trong nhà một chút, thực xác định mà nói, “Bác là anh trai của ba.”

Thiên Thiên nói xong câu đó có vẻ có chút hối hận: “Chuyện không liên quan đến cậu.”

Quan An Dung kéo cánh tay nó, “Thiên Thiên nói với tớ đi.”

Thiên Thiên lắc đầu, nói cái gì cũng không chịu tiếp tục.

Đây là vì lúc Lăng Húc nói với nó có dặn nó nhớ kỹ ai cũng không được nói.

Có một ngày trước khi Thiên Thiên đi ngủ, Lăng Húc lén lút nói với nó: “Thiên Thiên, thật ra bác không phải bác.”

Thiên Thiên chẳng hiểu ra làm sao mà nhìn cậu.

Lăng Húc: “Thật ra bác là mẹ.”

Thiên Thiên “Hả?” Một tiếng mở to hai mắt, “Mẹ không phải con gái sao?”

Lăng Húc để sát vào bên tai nó, thấp giọng nói: “Về sau con sẽ hiểu, dù sao thật ra bác chính là mẹ, con là con trai của ba và bác biết không?”

Thiên Thiên nửa tin nửa ngờ nhìn Lăng Húc.

Lăng Húc: “Không thì con nghĩ xem còn có người nào đối tốt với con hơn bác không?”

Thiên Thiên lắc đầu.

“Cho nên, ” Lăng Húc nói tiếp, “Con nhớ rõ thì tốt rồi, đối với bác phải như đối với ba, chúng ta đều yêu con.”

Đối với những lời này, Thiên Thiên tỏ vẻ đồng ý gật đầu.

Lăng Húc hôn nó một chút, “Nhớ rõ đừng cho bác biết ba đã nói với con những lời này, cũng không có thể để cho người khác biết, bạn học cùng thầy cô cũng không thể nói, đây là bí mật, nhớ rõ chưa?”

Thiên Thiên trịnh trọng đáp: “Nhớ rõ.”

Kết quả vừa quay đầu lại, nó vì khoe khoang với Quan An Dung liền quên mình đã cam đoan với Lăng Húc.

Nhưng Quan An Dung hiển nhiên sẽ không xem là thật, nó vẫn khuyên bảo Thiên Thiên: “Chúng ta cùng đón năm mới đi.”

“Không cần, ” Thiên Thiên đứng dậy chạy đi, thả ly nước lại vị trí cũ.

Buổi chiều Lăng Húc cùng Lăng Dịch cùng tới đón nó.

Lúc từ nhà trẻ đi ra, Lăng Dịch ngồi xổm xuống giúp Thiên Thiên đội mũ, giúp nó lau vụn bánh còn dính bên khóe miệng.

Buổi tối Lăng Dịch có kế hoạch mang Thiên Thiên cùng Lăng Húc đi ăn cơm, sau đó bọn họ tới phòng cao nhất khách sạn bên trung tâm mua sắm Duyệt Cấu đã đặt từ trước, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy hoạt động chào đón và cuộc biểu diễn pháo hoa trên quảng trường.

Bà chủ gần đây đã tuyển được thợ làm bánh mới, Lăng Húc kết thúc công tác ở Mễ Tô Trang Viên, kế hoạch qua nguyên đán liền chính thức tới nhà hàng cơm Tây đi làm.

Bữa tối cậu xoi mói điểm tâm ngọt nhà ăn đưa ra ý kiến.

Thiên Thiên nhìn cái bánh Creme Brule xinh đẹp, bắt tay Lăng Húc nói mình muốn ăn.

Lăng Húc dùng muỗng nhỏ đút nó một ngụm, hỏi: “Ăn được không?”

Thiên Thiên chẹp chẹp miệng một chút: “Ba làm ăn ngon hơn.”

Mặc kệ ăn điểm tâm ở nơi nào Thiên Thiên đều vĩnh viễn kiên trì không ngon bằng ba làm, chẳng sợ Lăng Húc vốn chưa từng làm bánh Creme Brule cho nó.

Cơm nước xong, Lăng Dịch vốn có kế hoạch trực tiếp trở về khách sạn, từ cửa sổ nhìn biểu diễn pháo hoa bên ngoài, như vậy tương đối an toàn cũng không cần chen chúc với đám người trên quảng trường.

Nhưng Thiên Thiên rất muốn đi quảng trường, hơn nữa nó nghe nói còn có người phát quà.

Lăng Dịch nói với nó: “Con muốn quà gì? Bác tặng cho con.”

Thiên Thiên lắc đầu, thật ra con nít chỉ muốn đi giúp vui mà thôi, nó lôi kéo tay Lăng Húc nhìn cậu.

Kết quả vừa khéo Lăng Húc cũng là một đứa bé ham vui, Thiên Thiên kéo cậu, cậu liền kéo Lăng Dịch, nói: “Đi đi anh, hai chúng ta mang theo Thiên Thiên thì sợ gì ngoài ý muốn? Không có việc gì nha.”

Cuối cùng Lăng Dịch vẫn thỏa hiệp, anh và Lăng Húc mang Thiên Thiên cùng đi tham gia hoạt động đón chào năm mới trên quảng trường.

Thời gian này trung tâm mua sắm Duyệt Cấu quả thực có thể nói là người tấp nập, Lăng Húc vừa mới đầu nắm chặt tay Thiên Thiên, sau cảm thấy không an toàn, sợ bị người dẫm phải.

Vì thế Lăng Dịch ôm Thiên Thiên lên cho nó ngồi trên vai mình.

Trên quảng trường còn có cây thông Noel cao năm mét mừng lễ Giáng Sinh mấy ngày hôm trước dựng lên còn chưa dỡ bỏ, mặt trên treo đầy chuông cùng bóng đèn đủ mọi màu sắc, không khí ngày hội vô cùng nồng đậm.

Có không ít người tới nghe ca sĩ biểu diễn, cũng có không ít con nít vây quanh nhân viên Duyệt Cấu muốn quà, cửa hàng thức ăn nhanh chung quanh đầy người, chờ đợi mười hai giờ đồng thời đón năm mới.

Lăng Dịch còn mang theo Thiên Thiên ngồi trên bả vai anh đi đến chỗ nhân viên lấy quà, nhưng không ai nhận ra anh là Tổng giám đốc.

Tới gần mười hai giờ người trên quảng trường càng ngày càng nhiều, chủ yếu đều là người trẻ tuổi.

Thiên Thiên vì chơi rất hưng phấn cho nên một chút cũng kh


Polaroid