Bảo Bối, Con Là Ai?

Bảo Bối, Con Là Ai?

Tác giả: Kim Cương Quyển

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327813

Bình chọn: 9.00/10/781 lượt.

không.

Lăng Húc nói: “Không cần, chỉ biết chị là tốt nhất.”

Trước khi Lăng Dịch đi làm nhìn thấy Lăng Húc thống khổ ghé trên giường, vì thế gọi điện thoại cho lái xe không cần tới đón anh.

Lăng Húc quay đầu nhìn anh, “Không đi làm không sao chứ?”

Lăng Dịch ngồi xuống bên giường: “Không sao, có chuyện gì anh bảo bọn họ gọi video cho anh.”

Lăng Húc giơ ngón cái: “Thật cao minh.”

Lăng Dịch vươn tay đặt ở sau lưng cậu, nhẹ nhàng ấn xuống một cái.

Lăng Húc lập tức khóc tang: “Đau, đừng ấn.”

Lăng Dịch đứng lên, “Em đừng lộn xộn, nằm ngay ngắn trên giường đi,anh ta đi ra ngoài mua điểm tâm.”

Điểm tâm có bánh bao cùng cháo, nhưng chờ Lăng Dịch mang theo điểm tâm vào cửa thì Lăng Húc vẫn nằm không nổi, tự mình rời giường ngồi trên ghế sa lông.

Lăng Dịch đặt điểm tâm ở trên bàn cơm, không nói thêm gì, đi gọi Thiên Thiên rời giường.

Thiên Thiên xoa mắt, mơ hồ gọi ba.

Ngày nào Lăng Dịch cũng phải sửa đúng cho nó, “Là bác, không phải ba.”

Thiên Thiên cười trộm một chút.

Lăng Dịch phát hiện, lấy áo mặc vào cho nó đồng thời nói: “Ngày nào cháu cũng đùa bác đúng không?”

Thiên Thiên cười có chút ngại ngùng, lúc này hô: “Bác.”

Lăng Dịch giúp đỡ nó mặc quần áo tử tế, nó trượt từ cầu thang cuối giường xuống, từ cửa phòng đi ra thấy Lăng Húc. Buổi sáng Thiên Thiên rời giường thường thì Lăng Húc đã rời khỏi, là Lăng Dịch mang nó đi tiệm bánh ngọt. Cho nên hôm nay thấy Lăng Húc, Thiên Thiên có vẻ phá lệ hưng phấn, liền nhào về phía Lăng Húc, “Ba!”

Lăng Húc khẩn trương vươn tay muốn ngăn cản nó, “Đừng tới đây!”

Lăng Dịch từ phía sau ôm cổ Thiên Thiên, nói: “Đi rửa mặt đánh răng trước, trong tủ lạnh mặt còn có bánh ngọt, ” sau đó ôm lấy nó đi vào buồng vệ sinh.

Lấy bánh ngọt tối hôm qua dư lại ra cho Thiên Thiên ăn một ngụm.

Thiên Thiên nhìn bánh đã bị ăn, có chút không vui, nhưng ăn một ngụm liền cười với Lăng Húc: “Ăn thật ngon.”

Lăng Húc nhéo mặt của nó, “Ăn ngon đúng không?”

Buổi sáng Lăng Dịch ở trong thư phòng xử lý công việc, Lăng Húc liền ở bên ngoài cùng xem tv với Thiên Thiên, cứ có cảm giác về lại kỳ nghỉ hè thời trung học.

Cơm trưa gọi đồ ăn ngoài, đưa đến dùng bát trong nhà đựng.

Lúc cơm nước xong đến phòng bếp rửa chén, điện thoại Lăng Dịch đột nhiên vang lên, hai tay anh mang bao tay dính đầy bọt rửa chén, chỉ có thể gọi Lăng Húc lấy điện thoại giúp anh.

Lăng Húc lại đây lấy điện thoại từ trong túi quần của anh ra, nhìn đến màn hình biểu hiện là Lưu Hiểu Lộ gọi tới, nhấn nút nhận cuộc gọi, Lăng Húc đưa di động tới bên cạnh mặt Lăng Dịch.

“Alo?” giọng Lăng Dịch không mang theo chút cảm xúc.

Lăng Húc đột nhiên muốn nghe Lưu Hiểu Lộ nói gì bên trong điện thoại, nhưng ống nghe truyền tới âm thanh không lớn, mặc dù cậu và Lăng Dịch đứng rất gần vẫn không có cách nào nghe rõ ràng.

Lăng Dịch trầm mặc nghe xong trong chốc lát, nói: “Được, chờ một lát tôi liền đi ra.”

Sau đó anh bảo Lăng Húc giúp anh ngắt điện thoại.

Lăng Húc nhét điện thoại vào túi quần lại cho anh, hỏi: “Muốn đi ra ngoài sao?”

Lăng Dịch gật gật đầu, rửa sạch sẽ bát bỏ vào kệ bên cạnh: “Đợi lát nữa phải đi ra ngoài một chuyến.”

“À, ” hai tay Lăng Húc cắm vào trong túi áo, thẳng thắt lưng đi ra ngoài phòng khách.

Rửa bát xong, Lăng Dịch trở về phòng thay bộ quần áo, cầm chìa khóa xe ra cửa, trước khi anh dặn dò Lăng Húc: “Buổi tối anh mang cơm chiều về.”

Lăng Húc không có tinh thần mà phất phất tay.

Lúc này Thiên Thiên còn ngủ trưa, một mình Lăng Húc nhàm chán xem phim, có chút muốn đi ra ngoài dạo. Đáng tiếc thắt lưng cậu thật sự không cấp lực, ghé vào trên ghế sa lông cảm thấy Lăng Dịch thật sự không phúc hậu, bỏ người bệnh một mình ở nhà không quản.

Lăng Dịch nhận được điện thoại của Lưu Hiểu Lộ đi ra ngoài, Lưu Hiểu Lộ vốn muốn đến công ty tìm anh, Lăng Dịch nói mình không ở công ty, hẹn gặp ở quán cà phê bên ngoài.

Lưu Hiểu Lộ nhắc lại chuyện lần trước: “Thật ra cũng không cần làm bộ bạn trai của tôi, chỉ cần diễn kịch trước mặt ba của tôi vào ngày sinh nhật thôi.”

“Cần gì chứ?” Lăng Dịch nói với cô, “Chẳng lẽ qua sinh nhật cô sẽ không trở về thấy chú ấy? phải diễn kịch mãi sao? Có thể diễn cả đời?”

Lưu Hiểu Lộ cong ngón tay để bên môi, hít sâu một hơi nói: “Không cần, chỉ một lần mà thôi, chờ qua sinh nhật, tôi sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng cho ông ấy.”

Lăng Dịch hỏi: “Có gì khác nhau sao?”

Lưu Hiểu Lộ nói: “Tôi muốn ông có một ngày sinh nhật tốt đẹp.”

Lăng Dịch lắc đầu, “Việc đó chỉ càng đả kích chú ấy thôi, tôi thật sự khuyên cô không nene làm như vậy.”

Lưu Hiểu Lộ giơ tay lên che mặt, “Anh để tôi suy nghĩ đã.”

Thiên Thiên ngủ trưa đến ba giờ mới rời giường, tại bên trong phòng của mình cầm bút vẽ vời.

Lăng Húc cảm thấy sô pha rất mềm, ngồi lâu thật không thoải mái, vì thế đứng lên muốn đi vài vòng. Lúc đi qua cửa phòng Thiên Thiên thì thấy nó đang chổng mông bò xuống gầm giường liền hỏi: “Tìm cái gì?”

Thiên Thiên ngẩng đầu, nói cho cậu biết: “Bút vẽ của con lăn xuống dưới giường rồi.”

Lăng Húc đi vào, hỏi: “Có lấy được không?”

Thiên Thiên lắc đầu, “Ở bên trong, phải bò vào.”

Lăng Húc nhìn tay ngắn chân ng


Polaroid