XtGem Forum catalog
Bảo Bối, Con Là Ai?

Bảo Bối, Con Là Ai?

Tác giả: Kim Cương Quyển

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327840

Bình chọn: 9.5.00/10/784 lượt.

Lăng Dịch đối với cậu, chuyện này trong quá khứ chưa bao giờ có.

Nên hình dung như thế nào nhỉ? Lăng Dịch thân cận làm Lăng Húc cảm thấy thực ái muội, đúng vậy, chính là ái muội.

Có thể là bản thân cậu miên man suy nghĩ quá nhiều, giữa anh trai và em trai làm sao lại có ái muội, rõ ràng chính là một ít hành động thực tầm thường, chỉ là mình bất giác phóng đại động tác của anh, lực chú ý luôn thiên hướng kỳ quái?

Lăng Húc không nghĩ ra nguyên nhân, mà lúc này Lăng Dịch đã cầm chổi tiến vào, quét hết mảnh vỡ nhỏ đồng thời nói với Lăng Húc: “Còn nhớ rõ chú Lưu sao?”

Lăng Húc bị dời đi lực chú ý, “Anh nói ba chị Hiểu Lộ?”

Lăng Dịch gật gật đầu, “Sinh nhật chú ấy muốn đãi rượu, hy vọng ngày đó em cũng có thể đi tham gia.”

Lăng Húc sửng sốt một chút, “Vì sao muốn em đi? Không phải rất kỳ quái sao?”

Lăng Dịch dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cậu, “Sau khi em và dì rời khỏi, tinh thần của ba vẫn luôn thực sa sút, một đoạn thời gian thật dài đều là chú Lưu an ủi ba.”

Lăng Húc vẫn chưa hiểu, hơi hơi nghiêng đầu chờ Lăng Dịch nói tiếp.

Lăng Dịch nói: “Tình cảm của ba đối em không phải nói cắt là có thể cắt, có vài thứ còn quan trọng hơn cả huyết thống, đại khái chú Lưu cũng hiểu được điều này.”

Nhắc tới ba, Lăng Húc tránh không được có chút suy sụp.

Lăng Dịch nói tiếp: “Em đi chứ?”

Lăng Húc cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu hỏi Lăng Dịch: “Anh cảm thấy sao?”

Lăng Dịch trả lời cậu: “Đi thôi, đến lúc đó đi theo anh thì tốt rồi.”

Lăng Húc nghe anh nói như vậy, nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi.”

Chương 37

Edit: Đầm♥Cơ

Lưu Ngộ đối với Lăng Húc mà nói, chính là một trong những người bạn tương đối tốt của ba, vì vậy trước kia chú rất thích cậu, có một lần đi ra ngoài công tác về còn mua quà cho cậu và Lăng Dịch.

Nhưng dù người có tốt, cũng chỉ là người lớn không có ý gì.

Trước kia Lăng Húc có chút không hợp với kiểu gặp mặt như vậy, bây giờ muốn cậu lấy thân phận một người thành niên gia nhập, cậu càng cảm thấy khó chịu.

Nhưng nếu Lăng Dịch đề nghị cậu đi, cậu cảm thấy mình cần phải đi một chuyến, ít nhất không thể biểu hiện rất không có lễ phép.

Lăng Dịch nói với cậu cái gì cũng không cần chuẩn bị, quà đã chuẩn bị xong, đến lúc đó cậu đi theo mình là được.

Thắt lưng Lăng Húc còn chưa hoàn toàn bình phục, cậu nói: “Em có thể nhảy không?”

Lăng Dịch nói với cậu: “Có thể, dán lá bùa lên đầu đi.”

Lăng Húc nghe vậy thì cười: “Thôi, giống như đi đập bãi.”

Ngày sinh nhật Lưu Ngộ, Lăng Dịch nói lái xe đến nhà đón bọn họ.

Thiên Thiên ăn diện giống như một tiểu hoàng tử đáng yêu, nghe ba nó nói muốn đi đến một bữa tiệc có rất nhiều người, cho nên có vẻ có chút khẩn trương.

Động tác lên xe đơn giản đối với Lăng Húc mà nói có chút gian nan, cậu chầm chậm chầm chậm hồi lâu, Lăng Dịch đành phải ôm cậu lên đưa vào chỗ ngồi phía sau xe.

Lăng Húc hô lớn: “Đừng như vậy, làm như em bị liệt ấy!”

Lăng Dịch nói: “Anh thấy không kém là mấy.” Bản thân anh kéo cửa phó điều khiển ngồi xuống, để tài xế lái xe đi.

Thiên Thiên ôm lưng ghế hỏi Lăng Dịch: “Rất nhiều người sao?”

Lăng Dịch quay đầu lại liếc nó một cái: “Hẳn là có rất nhiều người, khẩn trương à?”

Thiên Thiên lắc lắc đầu, sau đó lại nói một câu: “Không khẩn trương.”

Nơi Lưu Ngộ mời khách là một nhà hàng năm sao trong trung tâm thành phố. Thật ra năm nay Lưu Ngộ chỉ hơn năm mươi tuổi, không coi là quá lớn, nhưng thân thể không được tốt lắm.

Bản thân ông không đứng ở chưa đón khách, mà là do con gái ông – Lưu Hiểu Lộ cùng một trợ lý theo ông rất nhiều năm đứng ở cửa lớn nhà hàng đón khách.

Lăng Húc cảm thấy Lăng Dịch như nhổ củ cải mà nhổ mình xuống xe, một tay cậu đỡ cửa xe một tay đỡ thắt lưng ai nha hai tiếng, Lăng Dịch thì đứng phía sau cậu duỗi tay bế Thiên Thiên xuống.

Lưu Hiểu Lộ đón tiếp tiến đến, nhìn Lăng Húc nói: “Làm sao vậy? Bị thương?”

Lăng Húc vội vàng thẳng thắt lưng, cậu không muốn để người khác biết thắt lưng cậu bị thương, cười cười đáp: “Không có việc gì.”

Vừa thấy mặt Lưu Hiểu Lộ, Lăng Húc lập tức nhớ lại Lưu Hiểu Lộ hình như đang theo đuổi Lăng Dịch, cậu theo bản năng nhìn thoáng qua Lăng Dịch, Lăng Dịch lại đang giúp đỡ sửa sang lại áo cho Thiên Thiên trong ngực.

Lưu Hiểu Lộ cũng nhìn Lăng Dịch, chờ anh chú ý tới mình mới cười nói: “Anh đã đến rồi?”

Lăng Dịch gật gật đầu, khách sáo xa cách hỏi: “Chú Lưu đâu?”

Lưu Hiểu Lộ đáp: “Ở bên trong, mời vào thôi.”

Toàn bộ nhà hàng bày đầy tiệc rượu, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, bên người Lưu Ngộ chật ních khách chúc thọ, lúc Lăng Dịch mang theo Lăng Húc đi gặp ông, ông dường như rút không ra quá nhiều thời gian đến xã giao bọn họ.

Lúc thấy Lăng Húc đến, ông nhẹ nhàng vỗ bờ vai của cậu một cái: “Tiểu Húc à, đã thật nhiều năm không gặp cháu rồi.”

Lăng Húc vốn không có tình cảm gì với Lưu Ngộ, nhưng chú Lưu trong trí nhớ rõ ràng còn là một trung niên nhân bỗng lập tức biến thành già nua, cậu vẫn nhịn không được có chút xót xa trong lòng, nghĩ nếu ba còn ở đây, đại khái cũng như vậy.

Tâm tình của cậu viết ở trên mặt làm cho Lưu Ngộ hiểu lầm, thầm nghĩ đứa nhỏ này là một người niệ