
t cô gái xem như rất hoàn mỹ, nếu cậu là Lăng Dịch, đại khái sẽ không chút do dự đón nhận đi?
Cơm chiều ngày đó ăn trong nhà Lưu Ngộ.
Khách giữa trưa đã rời khỏi hết, Lưu Ngộ chỉ mời vài người trẻ tuổi ở lại, trong đó bao quát Lăng Dịch, Lăng Húc cùng Phan Văn Thiệu.
Ở trong đó, sự tồn tại của Lăng Húc cùng Thiên Thiên đại khái là thực đặc biệt.
Ngay từ đầu Lưu Ngộ liền biểu hiện quan tâm Lăng Húc, hỏi cậu mấy năm nay sống thế nào.
Lăng Húc vốn không nhớ rõ, lại không tính thành thật nói tình huống của mình cho Lưu Ngộ, chỉ mơ hồ nói qua, có đôi khi Lăng Dịch cũng giúp đỡ cậu đáp lại hai câu.
Đại khái Lưu Ngộ cũng hiểu Lăng Húc không muốn nói tỉ mỉ, vì thế không hỏi nữa.
Sau này ông nói với Lăng Húc: “Nếu có gì không tiện, có thể tới tìm chú, trong phạm vi năng lực, chú vẫn có thể giúp cháu một chút.”
Lăng Húc liếc Lăng Dịch một cái, cảm thấy đại khái cậu sẽ không cần Lưu Ngộ hỗ trợ, bởi vì cậu còn có một người anh trai đáng tin.
Nhưng Lưu Ngộ nhưng không cho là như vậy, bởi vì ông biết Lăng Dịch và Lăng Húc không phải anh em ruột.
Năm đó, Lăng Húc đi theo mẹ cậu rời khỏi, Lăng Lương Công cùng Lưu Ngộ đồng thời uống rượu nói rất nhiều chuyện quá khứ, khi đó đề tài lăn qua lộn lại đều tránh không thoát Lăng Húc.
Lưu Ngộ có thể nghe ra Lăng Lương Công vẫn thực để ý đứa con trai này, nhưng phần tình cảm này quá mức phức tạp, làm ông không có cách nào giữ đứa con trai này ở bên người.
Sau này Lăng Lương Công bệnh nặng, Lưu Ngộ đi thăm ông cũng từng nghe ông đề cập tới Lăng Húc một lần, trong giọng nói vẫn mang theo lo lắng, không biết con trai sống có tốt hay không.
Lưu Ngộ cảm thấy, người bạn tốt như vậy, có thể giúp một chút thì nên giúp một chút đi.
Nhưng bữa cơm này, Lưu Ngộ không phải chỉ vì nói chừng đó với Lăng Húc, bản thân ông qua sinh nhật này, tính toán chờ đến lúc thời tiết ấm lên liền đi bờ biển phương nam tĩnh dưỡng một thời gian, chuyện làm ăn ông muốn chậm rãi giao cho con gái xử lý.
Dựa theo ý tưởng của Lưu Ngộ, tốt nhất là Lưu Hiểu Lộ có thể tìm người chồng có khả giúp cô, nhưng Lưu Hiểu Lộ chậm chạp không gặp được người thích hợp, tính cách lại quật cường, ông không có biện pháp cưỡng ép cô, chỉ có thể mượn cơ hội này mời những người trẻ tuổi lớn lên từ nhỏ với Lưu Hiểu Lộ đến ăn một bữa cơm, nhắc nhở bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, đừng quên tình nghĩa đồng lứa.
Đương nhiên, Lưu Ngộ còn chuẩn bị một bữa cơm khác, là mở tiệc chiêu đãi những bạn bè cũ của ông, nhưng thời gian không phải hôm nay.
Bởi vì trên bàn cơm có một vị trưởng bối, cho nên bữa cơm này tất cả mọi người đều thu liễm, Lăng Húc cảm thấy còn khó chịu hơn bữa cơm hồi trưa.
Trên đường lấy cớ mang Thiên Thiên đi vệ sinh thả lỏng một chút, lúc trở về chỗ ngồi, Lăng Húc đột nhiên chú ý tới Phan Văn Thiệu đang dùng chân đụng vào chân trợ lý Lưu Ngộ đang ngồi cạnh y.
Trợ lý của Lưu Ngộ – Tiêu Thời nhìn còn thực tuổi trẻ, cao gầy, ngũ quan anh tuấn, mang kính mắt.
Lăng Húc cảm thấy động tác kia của Phan Văn Thiệu có chút nói không nên lời, giống như cô gái muốn quyến rũ đàn ông nên động chân dưới bàn ăn trong phim.
Nhưng cậu không có biện pháp vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn, sau khi trở lại chỗ ngồi cứ nhịn không được nhìn thoáng qua biểu cảm của Tiêu Thời, thấy ánh mắt của hắn bình tĩnh, hoàn toàn không giao lưu ánh mắt với Phan Văn Thiệu ngồi ở bên người.
Lăng Húc nghĩ thầm rằng, có thể là cậu nhìn lầm rồi, góc độ kia đại khái không đụng tới đi?
Chương 38
Edit: Đầm♥Cơ
Sau đó bữa cơm này Lăng Húc ăn có chút không được tự nhiên.
Cậu sẽ bất giác trộm quan sát Phan Văn Thiệu cùng Tiêu Thời, muốn xem hai người bọn họ còn có hành động đặc biệt gì không. Tuy rằng chính Lăng Húc cảm thấy mình có chút lén lút, nhưng cậu nhịn không được cảm thấy tò mò.
Nhưng hai người kia ở mặt ngoài luôn gió êm sóng lặng, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Lăng Húc dùng răng nanh cắn hoa quả trên nĩa, nghĩ thầm rằng hay là mình nhìn lầm rồi.
Lúc này Lăng Dịch đột nhiên nhẹ nhàng đẩy cánh tay cậu một chút.
Lăng Húc quay đầu, phát hiện thì ra Lưu Ngộ đang nói chuyện với cậu, “Hả?” Miệng cậu còn cắn hoa quả.
Lăng Dịch kéo trái cây trong miệng cậu xuống: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Lưu Ngộ mỉm cười nhìn cậu, nói: “Có rảnh thì đến chơi.”
Lăng Húc gật gật đầu, trộm liếc Tiêu Thời một cái.
Bản thân cậu không cảm thấy gì, nhưng đêm nay Lăng Dịch đã không chỉ một lần nhìn thấy cậu nhìn lén Tiêu Thời.
Tiêu Thời hình như là trợ lý năm nay Lưu Ngộ vừa mời tới, bề ngoài tương đối không tồi, hơn nữa thực có khả năng, nghe nói Lưu Ngộ bỏ lương cao mời đến. Lăng Dịch cùng hắn chỉ gặp qua một, hai lần, trong lòng nghĩ không biết Lưu Ngộ có có ý tác hợp Tiêu Thời cùng Lưu Hiểu Lộ không.
Nhưng Lăng Dịch không quá quan tâm chuyện này, bây giờ điều duy nhất anh quan tâm chính là, cả buổi tối Lăng Húc cứ nhìn chằm chằm người khác vô số lần, đại khái Tiêu Thời cũng đã nhận ra.
Thời gian đã trễ, Thiên Thiên có chút mệt rã rời, ghé vào trong ngực Lăng Dịch ngáp không ngừng.
Bọn họ rời đi trước, trừ Lưu Ngộ, những người khác đều đi đưa bọn họ ra ng